← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 040 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (2)

“Thế nào, cậu thấy điều kiện chúng tôi đưa ra không tệ chứ?” Khấu trọng xòe bài: “ 50 vạn mới chỉ là mức cơ bản thôi đó, sau khi chuyện thành công, cậu sẽ có phần trăm nữa.”

“Hội giám bảo chứ gì?” Soái Lãng hỏi.

“Đúng, cậu đoán đúng rồi, song chắc chưa đoán ra sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Không đoán được cũng biết các người dùng đấu giá gài bẫy người ta, kiếm được thì các người ăn thịt, tôi gặm xương. Nếu xảy ra sự cố, các người ôm tiền chạy, tôi ôm bom.”

Khấu Trọng bật cười: “ Đúng, thông minh lắm, nhìn rất xa, xem ra thầy cha không nhìn lầm cậu. Nguy hiểm thì không phải lớn, hơn nữa bằng vào con người cậu thế đã là bán được với giá tốt nhất rồi...”

“Thực ra lựa chọn rất đơn giản, hoặc là cậu hợp tác với chúng tôi, bạn bè, anh em, nữ nhân của cậu vẫn như thế, thu nhập không giảm lại còn tăng thêm. Hoặc là không hợp tác, toàn bộ những điều cậu làm trước đó làm nền cho người khác, chuyện kinh doanh ở khu phong cảnh không tệ, nắm trong tay chúng tôi, chỉ cần dăm ba tháng là hồi vốn... Lựa chọn không khó chứ hả?”

“Không khó...” Soái Lãng lại ngẩng đầu lên, dựa vào lưng ghế, lần này y suy nghĩ không lâu, đưa tay ra cầm lấy di động mà Khấu Trọng vừa phát ghi âm trên bàn, xem cái gì đó rồi đặt xuống bàn, đứng dậy, không nói gì cả, không làm gì cả, chỉ bỏ đi.

“Nghĩ cho kỹ đi Soái Lãng, loại cơ hội này không phải là ai cũng gặp được đâu, cậu ép tôi biến cậu thành trắng tay à?” Khấu Trọng thấy Soái Lãng đi ra cửa rồi vội đứng lên gằn giọng nhắc.

Soái Lãng hơi quay đầu lại chắc Khấu Trọng không thể ngờ chính lời đe dọa của hắn đã khiến Soái Lãng dứt bỏ được tâm lý lo được lo mất: " Anh tính kế rất tốt, dù tôi lựa chọn thế nào thì anh cũng lãi, cho nên tôi chẳng lựa chọn, tùy các anh làm gì thì làm... Giờ tôi mong các anh biến tôi quay trở lại thời tay trắng, khi đó đi chân đất chẳng sợ kẻ mang giày, ai chơi ai còn chưa biết đâu...”

Khấu Trọng giật mình, tiếp đó chỉ nghe cửa đóng sầm một cái, người đi mất rồi, không xong, bóng bị đá lại rồi, giờ người khó lựa chọn là họ, ép Soái Lãng tới đường cùng, bọn họ cũng chẳng được gì mà mất bao tiền vào đó, vỗ trán mấy lần vội gọi điện thoại: " Sư ca, chỗ tôi không xong rồi, thằng nhãi đó rắn mềm không ăn thua, dỗ dành cũng không được.”

“Vậy thì giải quyết luôn y đi, vụ làm ăn ở khu phong cảnh thực sự không tệ, để Tiểu Ngô tọa trấn, nói không chừng khi cần dùng nhân thủ thì có thể cần đến, chúng ta tìm người khác làm chuyện này là được...” Giọng trong điện thoại rất lạnh.

Khấu Trọng có chút nuối tiếc, thực ra hắn cũng hi vọng hợp tác với Soái Lãng, gặp mấy lần không có ác cảm, lại là người thầy cha coi trọng, lúc tán gẫu thầy cha còn đánh giá rất cao gọi y là "quân tử trong giới lừa đảo", so ra đám người bọn họ thực sự có chút tiểu nhân rồi.

5 giờ chiếu từ công ty Khấu Trọng đi ra, trời có vẻ âm u, cơn giông nổi lên, gió thổi lồng lộng, nhưng mây không dày, xem chừng khó mà có mưa được. Soái Lãng vẫn rảo bước như bay, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh tới mấy cũng chỉ là giả vờ mà thôi, anh em, bạn bè, bạn gái, mấy nhân tố tạo thành cuộc sống xung quanh y, chớp mắt phát hiện ra tất cả chỉ toàn là giả dối.

Soái Lãng trong khoảnh khắc muốn vứt bỏ tất cả, muốn rời khỏi thành phố này.

Nhưng đi đâu bây giờ? Soái Lãng ngay cả vấn đề nho nhỏ này cũng không quyết nổi.

Khu phong cảnh thì tạm thời khẳng định không thể về nữa, tiếp theo sẽ xảy ra việc gì khó mà dự liệu được, có điều Soái Lãng đoán chẳng có cơ hội thay đổi gì đâu, cả trong lẫn ngoài phối hợp chơi mình, có phòng cũng không nổi.

Vốn định về Đại Đông Quan, nhưng mà nghĩ tới gặp Hàn Đồng Cảng là lại chột dạ, đã thời gian dài không gặp rồi, từ xưa tới nay trong lời Hàn Đồng Cảng, Lôi Hân Lôi là một cô gái tài hoa thánh khiết, có điều nếu chuyện dơ bẩn này để lão đại tính cách thẳng thắn biết, chắc chắn là tức hộc máu.

Không về nữa, tuy nói bọn họ đã đường ai nấy đi, nhưng Soái Lãng luôn cảm thấy mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Vốn nghĩ cùng Lôi Hân Lôi quang minh chính đại xác lập quan hệ, sau đó cùng ngồi xuống nói với Hàn lão đại, nhưng bây giờ, làm sao mà nói ra khỏi miệng được.

Đi được một lúc Soái Lãng phanh két lại, lái xe vào chỗ đỗ bên đường, tự tát mình một cái, vì y bất giác đi lên đường tới chung cư đơn thân ở Long Hồ, theo thói quen coi đó là nhà rồi.

“Con mẹ nó, chuyện chó má gì thế này.”

Dừng xe lại, Soái Lãng nhớ tới Khấu Trọng đắc ý nói thói đời này nam nhân giả trượng nghĩa, nữ nhân dâm tiện thật, hiện giờ xung quanh y đúng là thế.

Bạn bè phá chuyện làm ăn của anh em, anh em vì chút tiền mà gài bẫy y, cô gái y thích thì bán y... Chuyện này làm Soái Lãng đầy bụng uất ức, chuyện này trách được Khấu Trọng sao, chuyện này chỉ cần một trong số đó trao đổi với y, chuyện có tới mức này? Chỉ cần một người không động lòng, Khấu Trọng chẳng thành công nổi. Nhưng người ta lại thành công dễ dàng, toàn bộ người xung quanh bị mua chuộc, còn mình rúc vào váy nữ nhân, trách ai được?

Càng nghĩ càng uất, đang tức có điện thoại của La Thiếu Cương, hẳn là chuyện cửa hiệu ở khu phong cảnh, nơi đó buôn bán tốt làm người ta thèm đỏ mắt, hắn còn mặt mũi gọi điện cho mình, xem ra trong lòng hắn phân lượng của mình chẳng bằng cái cửa hiệu.

Thở dài nhận điện thoại, quả nhiên bên kia La Thiếu Cương hỏi han một phen, như thể quan tâm lắm: "..... Soái Lãng, tao nghe người phòng công thương nói, muốn tra xem ai thuê phòng ở thôn Ngũ Long, mày và Trình Quải tránh vài ngày đi, cửa hiệu không sao cả, thôi, không nói chuyện chuyển nhượng nữa, bọn tao kinh doanh hộ mày, không thể đóng cửa mãi như thế.... Dù sao dưới tên mày, mày muốn lấy khi nào cũng được, để đó mỗi ngày tốn mấy trăm tiền thuê nhà, phí lắm...”

Con mẹ nó, nói thật hay, muốn kiếm tiền mà chẳng bỏ ra đồng nào, anh em mình đấy, Soái Lãng sôi gan: " Mày nghĩ tao muốn chuyển nhượng à, trong tay tao thiếu tiền, muốn trốn phải có tiền mà tiêu chứ? Đừng nói lời hay ho, tao cần tiền gấp, mày không lấy tao chuyển cho người khác.... Chúng mày khỏi nói tao tính toán so đo, tiền của anh em cũng lấy.”

“Có có có... Mày ở đâu, tao đưa tiền tới cho mày, tao và Lão Hoàng, Lão Bì gom được 15 vạn rồi.” Trong điện thoại vội vàng nói.

Soái Lãng nhìn quanh, ngã rẽ TTTM Ngân Đô, báo địa chỉ cho hắn.