Q2 - Chương: 041 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (3)
Trước khi nhận điện thoại Soái Lãng còn bực tức, nhận xong thì hết rồi, mấy anh em toàn loại thối nát, xưa nay luôn là thế, như lần trước dẫn cảnh sát tới phá tụ điểm của bọn đa cấp, mình ăn tiền của Trình Quải cũng thản nhiên lắm mà. Nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, người kinh doanh ở khu phong cảnh không phải mình mà là thằng khác, gặp phải hàng giá rẻ, có khi mình cũng lén lút giở trò thôi.
Đúng thế, mình luôn sống trong sự lừa dối, Trình Quải bán sách lậu, Lão Hoàng lái xe chui, La Sách phe vé, mình là thằng thất nghiệp không chuyện gì không làm, trước giờ luôn sống thế, chỉ vì kiếm vài đồng tiền đã nghĩ mình cao cấp hơn rồi à?
Đúng rồi, có gì mà bực chứ, bao nắm qua luôn đi lừa và bị lừa, chẳng phải cuộc sống vốn là vậy à, ĐCM, thằng nào chơi mình thì mình chơi lại thôi, buồn làm chó gì... Bán cửa hiệu đi thì mình thành thằng chân đất không sợ bọn mang giày rồi, chơi chết mẹ bọn vương bát đản chứ sợ gì?
Đúng, chơi chết mẹ bọn chúng, không tha cho đứa nào hết!
Thù hận ngùn ngụt giúp Soái Lãng tạm thời vượt qua được thương tâm, bắt đầu tính toán, mưu mô nổi lên ầm ầm, nghĩ làm sao hạn chế tổn thất tới mức thấp nhất, nghĩ cách làm sao lấy lại thứ đã mất. Chỉ còn một thứ chưa giải tỏa được, vì sao? Chắc tư vị bị lừa không dễ chịu, đâm ra hoài nghi nghiêm trọng IQ của bản thân.
Suy nghĩ một lúc thấy La Thiếu Cương và bạn gái hắn tới, cô bạn gái đó hắn kiếm trong đám nhân viên du lịch, Soái Lãng chỉ gặp một lần, chẳng có mấy ấn tượng.
Hai người đó nhìn thấy xe Soái Lãng đi lên, ngồi trong xe giơ túi lớn, là túi tiền của ngân hàng, ngoài ra còn có hợp đồng chuyển nhượng. La Thiếu Cương còn có chút ngại ngùng, bạn gái hắn là Lệ Lệ thì mồm miệng liến thoắng, nói gì mà vợ chồng còn có hợp đồng tiền hôn nhân, anh em nên giấy trắng mực đen viết ra cho rõ ràng, tránh tương lai tổn thương tình cảm, làm ăn tới mười mấy vạn mà.
Soái Lãng gặp cô gái này vài lần rất đáo để thực dụng, phán đoán ngay, hai đứa gian phu dâm phụ này thương lượng với nhau, La Sách dùng mồm bạn gái nói ra thôi.
“Nói hay lắm, hai bên tình nguyện, không ai thiếu ai, hợp đồng thuê nhà tới tháng 6 năm sau, hợp đồng đây, lấy đi, có chuyện gì không liên quan tới tao... Còn chuyện này tao nghĩ mày biết, có vài nhà máy đặt hàng thôi, vừa vặn chưa làm giấy phép kinh doanh, bọn mày làm từ đầu đi, tao tạm thời không về được.”
Soái Lãng ký tên, đem hợp đồng thuê nhà và mấy thứ cần thiết giao cho La Thiếu Cương, nhìn hai người họ hí hửng lái chiếc Huyndai mới mua đi, xe là kiếm được từ khu phong cảnh.
Mẹ nó, là mình dẫn chúng nó tới đó kiếm tiền, không có mình đối phó với Phi Bằng, chúng nó có ngày hôm nay à? Bằng vào bọn chúng sao? Dù là người rộng lượng tới mấy, Soái Lãng cũng không khỏi nổi giận.
Sao lại thành ra thế này nhỉ? Soái Lãng dựa vào lưng ghế nghĩ...
Nghĩ lại trước kia, cứ mỗi lần không sống được lại đi tìm đám anh em từ thời mặc quần thủng đít này, ăn chực của chúng, lấy tiền của chúng, chưa bao giờ bị coi thường, luôn cảm thấy rất thân thiết.
Mấy tháng qua, ai cũng có tiền rồi, cả khu phong cảnh có thể nói anh em đồng lòng khống chế trong tay, ngay cả Phi Bằng cũng bị đuổi đi, mọi người kiếm rất nhiều rồi, thỏa mãn rồi. Sau đó mình lại nghĩ ra kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ, càng tiền vào như nước.
La Sách đổi cả xe lẫn bạn gái, Lão Hoàng không đổi bạn gái nhưng chuẩn bị mua nhà, Trình Quải không cần nói, thằng này xưa nay kiếm tiền kín như bưng, xe sách bị bắt chả lỗ được... Đại Ngưu càng oai, làm ăn ở nhà ga do một mình hắn độc quyền, vừa ăn lương lại có tiền bán đồ uống, mấy lần đi xem mắt, các cô gái nghe nói Đại Ngưu có hai căn nhà hai cái xe, chưa gặp đã gật đầu, tùy ý Đại Ngưu chọn. Lần trước uống rượu với hắn là Đại Ngưu gọi tới, nhờ xem ảnh chọn vợ, Soái Lãng nhìn hoa mắt.
Vì sao lại thế cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều đang tốt lên mà, sao lại làm thế?
Trước kia cứ nghĩ tới mấy chuyện thối tha đám anh em làm luôn bất giác mỉm cười, giờ cười không nổi, cứ thấy chuyện đáng lẽ không nên như thế, nếu vẫn còn nghèo khó, mỗi ngày kiếm vài ba trăm đồng thôi, cả đám chắc tụ tập vui vẻ, mơ tưởng tương lai tốt đẹp rồi.
Phải rồi, còn có Lôi Hân Lôi, khi xem di động của Khấu Trọng, y cố tình xem ngày ghi âm, 12 giờ 30 phút ngày 28 tháng 7, khi đó Soái Lãng đang đi tư vấn chuyên gia, làm sao thuyết phục Lôi Hân Lôi lên giường.
Khi mình nhìn chằm chằm vào váy nữ nhân, người ta nhìn chằm chằm vào ví tiền mình, không biết ai nói câu đó. Soái Lãng thấy rất có tính triết lý, tình cảm kiên trinh tới đâu cũng phải kiến lập trên cơ sở vật chất, nếu không chỉ như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, hóa bướm đi uống gió tây bắc thôi.
Lôi Hân Lôi tính toán cho tương lai bản thân cũng không sao cả, chứ còn gì, thiết kế, nhà máy đều do cô ấy làm, cô ấy nắm trong tay thứ giá trị nhất, xem ra người ta luôn làm chủ cuộc chơi, mình lại nghĩ chinh phục được hoa khôi rồi.
Không, không phải người khác thông minh hơn, mà mình ngu đi.
Soái Lãng đột nhiên khởi động xe, rời chỗ đỗ, lần này mục tiêu rõ ràng.
Kỳ thực chẳng có gì thay đổi, nhưng mình bị tiền che mở mắt, bị sự tự tin quá độ làm mê muội, bị tình yêu làm lú lẫn, bị bề ngoài làm mất cảnh giác, cho nên mới ngã vố đau.
Không thể trốn tránh, mà có chỗ nào để trốn đâu, nếu trốn, chưa nói mất mười mấy vạn, mất tiền kiếm mỗi ngày, nếu người ta không chịu buông tay, tiếp tục truy kích, kinh doanh đồ uống có giữ được hay không chưa biết.
“Con mẹ chúng mày, muốn chơi tao à? Ai chơi ai chưa biết đâu.” Soái Lãng mắt long lên như thú dữ hét lớn trong xe tăng tốc, xe lao vút đi.
Chỉ cần vứt hết tình nghĩa đi, không vướng bận bất kỳ thứ gì nữa, mình sợ gì ai chứ?
Quan trọng hơn nữa sau lưng còn đám lang sói lòng dạ bất chính đang rình rập, Soái Lãng không muốn thua, không thể thua, không được thua, y sẽ giành lại tất cả những gì đã mất, y phải cho tất cả những kẻ đó một bài học.
Hai tay Soái Lãng bấu chặt vào vô lăng, nhưng xe đi đúng tốc độ, xanh đi đỏ dừng.
Dưới gương mặt bình tĩnh tới vô cảm là con quái thú đang điên cuồng gầm rú, mẹ chúng mày, chơi ông à, cho chúng mày trả giá, tất cả lũ chúng mày, không thoát kẻ nào hết, cho chúng mày hối hận vì sinh ra trên đời này.