← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 042 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (4)

20 phút sau, đường Người Hồi khu thành phố cũ, biển nhà máy ngũ kim Quang Hoa ở trước mắt, Soái Lãng giảm tốc độ, đỗ xe ở xa, sau đó chỉnh lại trang phục đầu tóc, vỗ má vài cái lấy tinh thần, sau đó tiếp tục lái xe.

Xe đến trước cổng, bấm còi inh ỏi, trông cửa thò đầu ra, Soái Lãng đóng vai tên phú nhị đại khinh người: " Điếc à, bấm còi nửa ngày không mở cửa?”

Người không đáng tiền, nhưng trang phục và xe thì đáng tiền, chiếc Audi chặn ở giữa cổng, trông cửa sao dám chậm trễ, vội mở cửa đón vào.

Soái Lãng xuống xe làm động tác phủi áo, rút điếu thuốc thuận tay ném cho ông chú trông cửa nguyên bao còn lại: " Gọi ông chủ ra đây.”

“Ông chủ có chuyện ạ?” Ông chú đó thấy là thuốc lá Trung Hoa mềm, tỏ ra rất khách khí.

“Không có chuyện gì, tôi bàn với ông nhé.” Soái Lãng tương luôn một câu.

“Dạ dạ, ông chủ đợi chút, đợi chút.” Ông chú trông cửa vội vàng quay về phòng trực ban nhấc điện thoại lên, lát sau lại chạy ra nói: " Ông chủ đợi chút, tới ngay ạ.”

Đúng là tới ngay, chỉ hơn một phút, trên tầng có người trung niên bước châm rất nhanh chạy ra, nhìn Soái Lãng có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra ngay.

“Giám đốc Hà, nếu anh không nhớ ra tôi thì vụ làm ăn hôm nay khỏi làm.” Soái Lãng rất vênh váo, không cần danh sách trong tay Lôi Hân Lôi, y ghi nhớ mọi thứ trong lòng rồi.

Kỷ niệm chương, móc gắn chìa khóa, tổng cộng 15 món hàng do nhà máy này làm, đừng nhìn cái nhà máy này nhỏ mà xem thường, do một nhóm thợ thôi việc từ nhà máy quốc doanh lập nên, làm ăn tốt lắm. Vì sao? Vì cái gì cũng dám làm, đừng nói kỷ niệm chương, dù là cung nỏ đeo kiếm, họ đều làm hết. Vị giám đốc này đương nhiên cũng do Lôi Hân Lôi liên hệ, Soái Lãng mới chỉ gặp một lần.

Viên giám đốc nghe thế hơi cuống, nhìn bề ngoài người kia không phải người bình thường, nhưng không nghĩ ra.

“Sáng nay vừa nhập ba vạn món hàng của anh, thế mà đã quên à?” Soái Lãng nhắc một câu.

A, nhớ ra rồi, giám đốc Hà bừng tĩnh, chạy tới vươn hai tay ra: " Ông chủ Soái của khu phong cảnh Hoàng Hà, ài dà, xem đầu óc của tôi kia, đáng chết, đáng chết, sao lại quên thần tài... Mời mời.”

Vừa nói mắt vừa láo liên, ông ta có biết chuyện ở khu phong cảnh không thì Soái Lãng không nhìn ra, trước đó hai bên giao ước, vật phẩm chỉ được cung ứng cho một mình y, có điều thứ này không tin được, hỏi tới người ta chối phắt. Vì như bây giờ này, niềm nở như gặp lại bạn cũ.

“Không cần, có chuyện, nói xong là đi.” Soái Lãng bắt tay một cái là buông ngay, chẳng khách khí.

“Tôi biết anh định nói chuyện gì, tôi biết chuyện ở khu phong cảnh rồi, không liên quan tới tôi, giờ làm khuôn đúc dễ lắm, toàn máy móc điện tử tinh vi, chỉ vài tiếng thôi cái gì cũng làm được... Xuất hiện hàng hóa tương tự không liên quan tới tôi, xưởng hàng giả quá nhiều mà, tôi sao cản được.” Giám đốc Hà cho rằng Soái Lãng nói chuyện mình lén bán hàng cho nhà khác nên rào trước.

Soái Lãng mà không biết chân tướng từ chỗ Khấu Trọng thì đã tin vẻ mặt thật thà của ông ta rồi, công phu nói dối kém mình xa lắm, chưa gì đã vội biểu lộ thanh bạch rồi: " Tôi tới đây không phải vì chuyện đó.”

“Hả?” Ông chủ Hà xấu hổ, tự vả rồi.

“Ông chủ Hà sao biết khu phong cảnh xuất hiện hàng giả, tôi còn chẳng biết.”

“Chuyện này... Ha ha ha, phục rồi phục rồi, ông chủ Soái, khí độ này tôi phục rồi, khu phong cảnh xảy ra chuyện, sáng nay chúng tôi đi đưa hàng gặp phải, ông chủ Soái trấn tĩnh như thế không tầm thường. Có điều chuyện này không liên quan tới chúng tôi, hại các anh, chúng tôi được gì đâu...”

Lại một phen tràng giang đại hải, e là sợ Soái Lãng tới tính sổ, hoặc vì hàng hóa bị bắt mà trút giận lên nhà máy, thậm chí giám đốc Hà nghĩ, hai bên buôn bán đều bằng tiền mặt, chỉ có một tờ giấy hợp đồng khuôn đúc, hợp đồng mua bán không có, đối phương lấy cái này uy hiếp thì làm sao.... Vừa khoản đãi vừa giữ Soái Lãng lại ăn tối dù gì cũng phải xoa dịu đối phương đã.

Không ngờ Soái Lãng không thèm nghe, lấy ra một tờ giấy đưa tới: " Tôi tới đặt hàng, ông lắm lời thế, tôi chả hiểu ông nói gì.”

“Đặt hàng?” Giám đốc Hà xem giấy giật mình: " Mười lăm vạn cơ à? Anh không nhầm chứ?”

Soái Lãng giật lại tờ giấy: " Không làm ra được thì tôi đi tìm nhà khác, thời gian của tôi là tiền bạc, biết không hả?”

“Ấy, ấy đừng, làm làm, ai lại không làm chứ?” Giám đốc Hà vội lấy lại tờ giấy.

“Bao ngày làm xong?”

“Ba ngày ạ.”

“Được, mai bắt đầu lấy hàng.” Soái Lãng nói một câu định đi luôn.

“Này này này...” Giám đốc Hà tất nhiên không để Soái Lãng cứ thế mà đi như thế được, đây đâu phải đơn hàng nhỏ, đuổi theo ngăn lại, lúng túng nói: “ Cái này, thế nào anh cũng phải đặt cọc một ít chứ, đơn hàng lớn như thế, chúng tôi phải phòng hờ.”

Ai ngờ Soái Lãng trả thời thẳng thừng: " Muốn đặt hàng, có! Muốn tiền đặt cọc, không!”

Giám đốc Hà ngớ ra: “ Cái, cái này, ông chủ Soái, anh làm khó tôi sao, chuyện này trái quy củ, lỡ làm ra anh không lấy, hàng kẹt trong tay tôi à?”

“Ông mới là người không hiểu.” Soái Lãng giải thích: " Mai tôi phải lấy hàng ngay, nên không kẹt được, tôi không lấy, ông dừng sản xuất, có hai ba vạn món mà kẹt được à? Chúng ta làm ăn mấy tháng rồi, mấy chục vạn món hàng rồi, nợ ông xu nào chưa?”

“Thì chưa, nhưng mà...” Giám đốc Hà nghẹn lời, trước kia thì đúng là như thế, đặt năm sáu vạn món hàng cũng không cần cọc đâu, nhưng tình thế bây giờ.

“Nhưng mà cái gì? Giám đốc Hà, ông chớ vờ vịt, người ta lấy thứ hàng tương tự phá thị trường, hàng của chúng tôi hôm nay bị cục công thương giữ rồi, thực sự không liên quan tới ông à?” Soái Lãng bất thình lình nổi điên, giám đốc Hà định giải thích, nhưng y ngăn lại.

“... Chuyện này không cần giải thích, tôi cũng không nhắc tới nữa, cướp được vụ làm ăn của tôi, coi như người ta có bản lĩnh, cướp lại cũng phải dựa vào bản lĩnh... Thứ khác có thể cho ông, nhưng không cho tiền đặt cọc, tôi sợ ông chơi tôi chứ.”

“Thế này đi, bắt đầu từ mai, giao tiền nhận hàng, hai bên đều không có nguy hiểm gì, ông cũng biết chúng tôi bán thứ này tốt thế nào, dù chúng tôi không lấy hàng, hàng trong tay ông, ông bán thoải mái.... Nhưng tôi không đặt hàng của ông, đi tìm nhà khác đặt, ông nghĩ xem sau này ông làm được bao nhiêu?”