← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 043 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (5)

“Chuyện này...” Giám đốc Hà khó xử lắm, đây là khách hàng lớn, trước giờ làm ăn cũng rất sòng phẳng dứt khoát nếu người ta đi tìm đối thủ cạnh tranh trong khu này, chuyện làm ăn của mình xuống ngay. Mình lén bán hàng cho người khác, người ta tìm nhà máy khác đặt hàng, kiểu làm ăn này thật đúng là...

Đang yên đang lành, cứ yên ổn bán hàng cho một nhà có phải tốt không? Thật dại quá, thị trường chừng đó thôi, bán cho nhà này thì nhà khác bán ít đi, khách chạy chỗ khác, thiệt là mình.

Sao lúc đó nghĩ không thông chứ?

“Chỉ thế thôi, ông không làm tôi tìm nhà khác, ông không làm tôi nghĩ cách khác... Hay thế này đi, tôi để xe lại, chiếc Audi mới mua của tôi thay chiếc Buick rẻ rách của ông...” Soái Lãng ném ngay chìa khóa tới.

Giám đốc Hà không dám nhận, nhưng mà thái độ đó làm ông ta hạ quyết tâm, cái xe mấy chục vạn thế này, người ta ném đi như không còn lo gì, nhận rồi sẽ tổn thương tình cảm, vội nhặn chìa khóa trả lại: “ Không cần, không cần, ông chủ Soái, xem anh nói kìa, chúng ta hợp tác lâu như thế, chút hàng này có là gì... Sao dám giữ xe của anh, cứ theo lời anh nói, mai lấy hàng, giá không đổi, trước trưa mai chúng tôi 5 vạn món không thành vấn đề.”

“Tôi không đợi được tới trưa mai đâu, các ông tăng ca đi, tôi phải lấy hàng về bán chứ, hàng còn lại không đủ dùng. Trước 8 giờ sáng tôi sẽ phái người tới lấy hàng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu bán tạm đã, ông mà không có hàng tôi đi nhà khác... Thế thôi.” Soái Lãng lên xe, câu này nói là uy hiếp không bằng nói là thuốc an thần.

Quả nhiên giám đốc Hà hớn hở tiễn Soái Lãng ra khỏi cửa.

Người đi rồi giám đốc Hà suy nghĩ, mấy tháng qua Soái Lãng bán hàng như ăn cướp, ông ta cũng nghe ngóng, hàng nhập của mình một đồng, người ta bán mười mấy đồng, thèm nhỏ giãi. Dù sao thì vài vạn món hàng thôi, nguy hiểm không lớn, cùng lắm bán cho nhà kia cũng được, thế nên hô lớn: " Tăng ca!”

Soái Lãng cười nhạt, nếu đối phương dám lấy cái xe ba vạn của y cũng không sao, đi không cẩn thận ba ngày là bị bắt, phạt cho hộc máu ấy chứ, mình đổi được xe của người ta còn lãi.

Xem đồng hồ, mới 6 giờ, Soái Lãng đã lập kế hoạch trong đầu rồi, tới nhà máy đồ thủy tinh Cửu Châu ở phía đông thành phố.

Chỉ mất 15 phút, xe đỗ lại ở cổng, Soái Lãng thò đầu ra, bố đời quát: " Tai điếc à, không nghe tiếng còi sao, gọi giám đốc nhà máy ra đây...”

Chiêu này hữu dụng lắm, chỉ cần dám lên mặt đóng giả đại gia, sẽ có người thờ như đại gia, vì thế Soái Lãng lại nghênh ngang đặt hàng, 5 vạn món...

Đôi khi cái miệng trơn như mỡ có thể dùng thay tiền, đừng có mà không tin, Soái Lãng không cần trả một xu tiền cọc, giám đốc vâng dạ luôn mồm, tăng ca sản xuất.

Đương nhiên cơ sở là nhờ 2 tháng qua mình chơi đẹp, không dùng chiêu đi nhà khác để ép giá, buôn bán sòng phẳng sảng khoái, mà họ không dám thừa nhận giở trò bẩn, lại tiếc khách hàng lớn... Với lại ai cũng nghĩ, hàng bán tốt thế nhà này không mua thì nhà khác mua mà, đã có đường lui rồi, sợ gì.

Cho nên nói cho cùng, con người bị lòng tham của bản thân làm hại, bọn họ không giở trò sau lưng Soái Lãng thì có thể buôn bán lâu dài rồi.

Thêm nửa tiếng nữa, Soái Lãng ngựa không ngừng vó, diễn trò cũ ở nhà máy bột đá Cổ Phong, đúng như Tiểu Mộc nói, là hợp chất cao phân tử ép thành thôi, Soái Lãng đặt 2 vạn món....

Hai tiếng đồng hồ sau Soái Lãng lái xe lên cầu lớn Hoàng Hà, ném giày đi, thò chân ra ngoài cửa sổ hóng mát, tính sơ qua thì số hàng hôm nay y đặt bằng tổng lượng tiêu thụ hai tháng, chậc, mình tốt bụng quá, đi rồi còn nghĩ tới người khác thiếu hàng bán chứ... Ha ha ha ha ha...

Tiếng cười như cú mèo truyền từ trong xe ra làm đôi nam nữ hóng gió gần đó sợ chạy mất dép.

……………… ………. ………….

Trời vừa mới tối, Lôi Hân Lôi từ trên chiếc taxi đi xuống, trả tiền xe, đi về chung cư đơn thân ở khu Long Hồ.

Trước khi về nhà cô còn ghé qua siêu thị nhỏ trước chung cư mua ít hoa quả tươi, đi qua cổng vẫy tay với bảo an, còn có hàng xóm chung tòa nhà mới gặp một lần. Người quen thì mỉm cười với cô, người không quen cũng liên tục quay đầu nhìn.

Lôi Hân Lôi hơn tháng trải qua ái tình mưa móc tưới tắm, vốn xinh đẹp càng mê đắm lòng người, cô tuy không quá cao nhưng tỉ lệ cực tốt, thân hình cân đối, làn da trắng nõn phán tán ra một loại sắc màu khỏe khoắn, đôi mắt hơi xếch, cánh môi hồng xinh xinh cảm giác lúc nào cũng đang cười. Nữ nhân mà đi kiểu catwalk thì tỉ lệ quay đầu rất cao, huống hồ lại còn xinh đẹp tự tin như thế.

Thực ra Lôi Hân Lôi thay đổi rồi, bất tri bất giác cô thay đổi rất nhiều, lúc vừa mới ra trường lúc nào cũng rụt rè sợ người ta cười cho, hoặc như lúc mới thuê nhà ở đây, mỗi tháng hơn 1000, khiến cô sống thắt lưng buộc bụng, ngày ngày chen lấn xe bus đi làm.

Khi đó vì muốn mau chóng lột bỏ sự non nớt khiến người ta nhìn một cái biết ngay mới ra trường, cô cắn răng thuê nhà ở khu chung cư giới trí thức này, đương nhiên cũng có ý nghĩ kiếm được vị vương tử tuổi tác, tướng mạo, thu nhập kha khá ở nơi này.

Cuộc sống luôn nhiều biến cố, mức lương cao cô nghĩ sẽ có khi ra trường không thấy đâu, nhưng xuất hiện cơ hội khiến cô trằn trọc, cơ hội thay đổi cuộc sống của mình, cô nắm lấy. Vương tử không xuất hiện, người đem tới cho cô cơ hội từng khiến cô khinh bỉ, gặp lại khiến cô do dự, sau đó cô trao mình cho người ta, nếu không có chuyện đó, lấy đâu ra tự tin và thoải mái như bây giờ? Chỉ có nữ nhân được thỏa mãn cả tình dục lẫn vật chất mới có vẻ mặt đó.

Thỏa mãn, thực sự thỏa mãn, nhất là ở mặt đó, y như trâu vậy, nhiều lúc khiến cô thỏa mãn muốn lịm người.

Vì thế cô rất hạnh phúc.

Về nhà rồi, ở tầng ba, cái ổ nhỏ ấm áp mà hạnh phúc.

Thay giày, xoa xoa cái chân đau vì đi giày cao gót suốt cả ngày, nhìn qua trong nhà, dọn dẹp rất ngăn nắp, nhìn phòng ngủ lẫn phòng bếp không thấy người đâu, nhưng chăn đệm gấp rất phẳng phiu, nhìn cái giường, ánh hồng hạnh phúc hiện lên trên má.

Cô không biết đây có phải là tình yêu không, nhưng họ chung sống là sự thực, mỗi khi về nhà lại nhớ tới Soái Lãng đầu tiên. Nếu Soái Lãng không thèm rượu lỡ việc, nói không chừng mời cô tới nhà hàng nào mới mở nếm thử, hoặc là tới khách sạn cao cấp, ăn uống, khiêu vũ, tới 0 giờ mới về cái ổ nhỏ ấm áp, sau đó ngã lên người cô, đẩy không ra, không làm tới khi hai người mồ hôi đầm đìa, tay chân mềm nhũn không thôi.

Điều đó làm cô kiêu ngạo.