← Quay lại trang sách

Q.2-Chương 044 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (6)

Về tới nhà rồi, Lôi Hân Lôi vươn mình một cái thật thoải mái, đây mới thực sự là cảm giác khi về nhà chứ. Từ khi rời cổng nhà trường, ai cũng thay đổi, nhưng sự thay đổi của Soái Lãng vượt ngoài tưởng tượng của Lôi Hân Lôi, chưa từng nghĩ kẻ thô bạo thô lỗ chỉ biết đánh nhau còn biết lãng mạn, sau vẻ vô tâm kia là sự tinh tế không ngờ, hiểu tâm tư nữ nhân, biết quan tâm, biết chiều chuộng.

Ở bên cạnh Soái Lãng, cuộc sống rất thư thái, ăn uống vui chơi thỏa thích, lại ân ái triền miên, khiến cô không dứt ra được, tuy miệng trách mắng, nhưng lòng rất thích.

Vốn cuộc đời hai người không có quá nhiều tiếp xúc, không ngờ giờ lại chung sống với nhau, khác biệt không nhiều, rất hài hòa, thậm chí ở trên giường, nếm trải kích thích kia làm cô mê mệt, nhiều lúc Soái Lãng không tới, khiến cô thấy cả nhà lẫn trong lòng trống rỗng.

Đó là tình yêu à? Cô không biết, dù sao cô rất cao hứng, rất thoải mái, rất hạnh phúc.

Thay áo ở nhà, bật điều hòa vù vù, nhiệt độ để rất thấp, trước kia chỉ những đêm nóng lắm cô mới dám bật một chút thôi, sợ tốn tiền, giờ về nhà là bật, nếu không không chịu nổi.

Lôi Hân Lôi pha cốc cà phê bật TV xem tin tức, đây cũng là thói quen mới, lười nhác ngồi trên ghế sô pha, nghĩ có nên gọi điện cảnh cáo Soái Lãng không được uống nhiều không? Kỳ thực khi anh ấy uống nhiều cũng thú vị lắm, nghĩ bộ dạng say rượu đáng yêu của Soái Lãng, muốn mắng y, y mặt dày sán tới nói lời ngon ngọt, cấm y lên giường, y hứa nằm ghế sô pha, nhưng đèn vừa tắt là y chui vào chăn của cô, càng say lại càng đòi hỏi tham lam ...

Cuộc sống như tuần trăng mật đem tới lạc thú vô cùng vô tận, Lôi Hân Lôi đang mỉm cười, vô tình liếc qua màn hình TV, chớp mắt tất cả thay đổi, loáng lên trên đó hình ảnh rất quen thuộc, thôn Ngũ Long, tim cô thắt lại, có chuyện rồi, vội vàng bấm to loa lên.

“... Hiện tại chúng tôi vừa nhận được tin ... Vào sáng ngày hôm nay, căn cứ vào tố cáo của quần chúng, cục công thương, cục văn hóa cùng với cục giám sát kỹ thuật liên hợp xuất kích ... Phát hiện một hang ổ hàng giả tồn tại phi pháp nhiều tháng, tang vật thu giữ ....”

Càng nghe trái tim cô càng bị bóp chặt, mang tâm lý cầu may lẩm nhẩm, chỗ khác chỗ khác, chắc không phải đâu, tiếp đó lòng lạnh toát.

“... Khi tra xét kho hàng trái phép, cơ cấu công thương còn tra ra lượng lớn đồ thủ công mỹ nghệ giả mạo, đều là hàng hóa ba không. Theo người cục công thương tiết lộ, thời gian gần đây xuất hiện hành vi lừa gạt khách du lịch, nhiều đơn tố cáo gửi tới, vì thế cơ quan hữu quan tổ chức đội chấp pháp liên hợp làm sạch thị trường, lấy lại hình tượng khu phong cảnh ...”

Tin tức vẫn còn tiếp tục, nhưng Lôi Hân Lôi thấy tim ngừng đập, mắt thẫn thờ nhìn màn hình, bất tri bất giác lý cà phê nghiêng đi đổ vào người cô mơi sực tỉnh, đứng dậy một cái, ly cà phê cũng rơi vỡ tan tành. Lôi Hân Lôi mặc kệ, cô hoảng loạn tìm điện thoại, hoảng loạn bấm số, để bên tai rất lâu, vừa có người nhận máy hét lên: “Ông chủ Khấu, khu phong cảnh Hoàng Hà xảy ra chuyện rồi, không phải anh giở trò chứ? Anh hứa không mang sản phẩm tới khu phong cảnh bán cơ mà ... a lô, a lô … ”

Tút tút tút .... Chưa nói hết thì bên kia cúp máy rồi, gọi lại, người ta cúp luôn, Lôi Hân Lôi tức giận ngực phập phồng, như mình bị đùa bỡn, tiếp đó lại như thần kinh bấm số quen thuộc, chuông cứ reo, reo mãi, nhưng không ai nhận máy, cô nhũn người ngã xuống sàn, mắt nhìn trần nhà.

Trong lòng cô nổi lên suy nghĩ, có lẽ, mãi mãi không có ai nhấc máy nữa.

........... ............... ..........

Cùng lúc đó Soái Lãng nhìn di động hiển thị cái tên thân mật Lôi Lôi, mấy lần muốn đưa tay ra nhận máy, nếu là trước kia, có lẽ y đạp tung cửa, tát cho nữ nhân đó và cái, nhổ nước bọt vào mặt chửi một câu mới đi .... Nhưng lần này, có lẽ tổn thương quá lớn rồi, không cả muốn nhìn gương mặt đó.

“Thôi đi, chơi gái phải trả tiền mà, huống hồ ngủ với hoa khôi, coi như gái gọi cao cấp là được ...”

Soái Lãng lấy một lý do không thuyết phục nổi bản thân, quá miễn cưỡng, vì cái giá quá lớn, số tiền y bỏ ra, đừng nói hoa khôi, ngủ với tiểu mình tinh cũng thừa sức.

Huống hồ trong lòng không nỡ coi cô là loại nữ nhân đó.

Vốn nguôi nguôi giận rồi, lại vì cú điện thoại này mà uất hận trào lên, con mẹ nó chứ!

Điện thoại của Lôi Hân Lôi vừa dừng, Soái Lãng nhổm dậy, y phải làm gì đó, phải có việc gì đó để làm, nếu không y sẽ suy nghĩ linh tinh, sẽ nghĩ tới Lôi Hân Lôi, trong lòng không chịu nổi, bấm số Trình Quải, hỏi ngay: “Lão Quải, mày trốn đâu đó?”

“Không nói cho mày, để mày khỏi tố cáo tao ... Gọi điện làm gì, đang bực đây, xem tin tức chưa? Cơ quan hữu quan đang tra chúng ta, mẹ nó tao thấy chúng ta có tiềm lực vào top 10 tin trong năm.” Giọng Trình Quải uể oải không có chút tinh thần nào.

“Nếu mày xuất hiện trên TV, chỉ có thể là tin liên quan tới giá thịt lợn.”

“Con mẹ thằng vương bát đản, lúc này mày còn không quên xát muối vào vết thương à?”

“Tao còn thảm hơn mày, có tin tức tốt, nghe không?”

“Đếch có hứng thú, giờ có tin tức tốt gì chứ, trừ khi là có tin trả lại vật phẩm xuất bản phi pháp.”

“Nếu tao là cục trưởng cục văn hóa có khi còn có thể, nhưng mà anh em mày không có bản lĩnh đó, nên chỉ có thể trở mắt nhìn mày gặp xui xẻo thôi ... Còn chưa nói với mày tin tốt mà, mày nhất định muốn biết.” Soái Lãng khẳng định.

“Trừ tin trả lại hàng ra tao đếch quan tâm tin gì nữa.” Trình Quải rên rỉ như sắp chết.

“Mày nhất định có hứng thú, tao tra là ai tố cáo mày rồi.” Soái Lãng dùng thuốc mạnh.

Quả nhiên là thuốc mạnh, Trình Quải thở phì phì như lợn, lúc sau giọng hắn xuyên thấu cả điện thoại: “Thằng chó nào?”

Soái Lãng đang định trả lời, không ngờ có điện thoại gọi tới, nhìn một cái tim đập đánh thịch, điện thoại của cha, không dám không nghe: “Đợi chút, lát nữa tao nói với mày ... Chuyện này dính líu quá lớn, nói qua điện thoại không rõ, tao cúp đây, đợi điện thoại của tao ...”

Nói cúp là cúp, sau đó chuyển qua điện thoại của cha, vừa mới nối máy, bên kia cha y quát: “Mau tới cổng cục công an.”

“Cha, làm gì? “ Soái Lãng gật mình.

“Bảo đến thì đến, thừa lời làm gì ... Cha đang đợi họp, nhanh lên.”