← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 045 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (7)

Hỏng rồi, trong một thoáng Soái Lãng còn nghĩ là cha biết chuyện làm ăn của mình ở khu phong cảnh, nhưng y trấn định lại rất nhanh, không phải đâu, cha mà biết thì đích thân tới đó rồi, chẳng gọi điện như thế này …

Song vẫn hỏng, Soái Lãng nhớ ra rồi, là chuyện tuyển nhân viên đường sắt, cha giận rồi, nói là hôm qua về nhà, kết quả tới giờ chưa về, nhất định bị chửi mắng một trận. Soái Lãng tạm thời gạt bỏ chuyện khác sang một bên, không dám chậm trễ, quay người xe lại về thành phố ...

Chẳng mấy chốc đã tới đường số 2, nơi đặt cục công an, bãi đỗ xe gần như bị chiếm hết rồi, quá nửa là xe cảnh sát, còn lại biển dân dụng, nhưng cũng là xe cảnh sát lái nốt, đoán chừng là họp bàn tóm ai đó rồi.

Soái Lãng khó khăn lắm kiếm được cái khe nhỏ đỗ xe, quay đầu một phát, í, con mẹ nó chứ, nổi bần bật luôn, so với đám Santana với xe trong nước thì cao cấp hơn hẳn.

Không xong rồi, vừa rồi đầu óc đầy chặt ý nghĩ linh tinh, đáng lẽ không nên đỗ xe ở đây, quá bắt mắt. Trực giác không sai tí nào, quay đầu một cái suýt cắn phải lưỡi, không biết cha y mắt tốt thế nào mà nhìn thấy y rồi, đang chạy tới phía này, xong rồi, mắt ông già đang từ mình chuyển sang cái xe Audi.

Soái Thế Tài vừa tới đã quan tâm hỏi: “ Con lái xe của ai?”

“À, con lái xe của ông chủ.” Soái Lãng thuận miệng bịa bừa, đây là bản lĩnh thiên bẩm, không cần tập, nhiều khi đầu chưa nghĩ, miệng đã nói rồi.

“Nói láo, ông chủ nào đưa cho người khác lái cái xe đắt như thế.” Soái Thế Tài mười vạn lần không tin, thừa biết tính thằng con rồi, từ bé nó đã nói dối không chớp mắt, lớn lên chỉ có tệ hơn.

“Thật, con lái xe ông chủ mà, thời gian qua con ở khu phong cảnh bán đồ uống, vừa đi đổ xăng cho người ta về, cha gọi điện một cái là chạy vội tới, không kịp trả xe.” Soái Lãng tiếp tục dối trá.

“Đừng tùy tiện lái xe người khác, cái xe đắt thế này, chẳng may xước một cái đền nổi không?” Soái Thế Tài chấp nhận lời nói dối này, nhưng chỉ trong tích tắc tóm lấy tay Soái Lãng, nhìn y một lượt, tay kia như chớp vươn ra, lấy ngay cái ví.

Hỏng rồi, ông già nhanh hơn cả bọn móc túi, Soái Lãng phát hiện ra thì đã muộn.

Soái Thế Tài nhìn ví căng phồng, chưa cần mở ra xem bên trong có cái gì mặt đã đổi sắc, biết cái ví nam LV này giá bao nhiêu, sờ thử, không giống hàng giả: “ Con lại làm chuyện bậy bạ gì rồi?”

Chuyện đã như thế Soái Lãng còn cách nào ngoài cứ cãi: “ Cha, cha nói lại cái gì?”

“Đừng tưởng cha mắt mờ, con lái Audi, ví LV, cổ tay đồng hồ gì, cha chưa thấy qua, nhưng không phải rẻ ... Còn ăn mặc, ái dà, bộ này phải cả nghìn phải không?” Soái Thế Tài càng nhìn càng nghi.

“Cha lạc hậu rồi, từ tháng năm tới giờ con bán đồ uống kiếm mấy vạn, cha lại không biết con còn cùng Đại Ngưu đưa hàng lên tàu bán, hắn kiếm tới người ta tranh nhau tới nhà làm mai rồi. Chẳng lẽ mỗi lần gặp cha, con phải ăn mặc như nạn dân cha mới chịu à?” Soái Lãng đối phó với cha bao năm kinh nghiệm lắm.

Quả nhiên hiểu con không ai bằng cha, nghe con trai phát tài, phản ứng đầu tiên của Soái Thế Tài là: “Không gài bẫy ai chứ?”

“Một chai nước ngọt 2,5 đồng, bán lên 3 đồng, con muốn bán 300 đồng lắm, nhưng chả ai mua, cha nghĩ xem thứ này bẫy nổi ai? Đều là con bán từng chai, chắt bóp từng xu từng hào mà ra.” Soái Lãng biết cha giỏi phá án, không hiểu làm ăn, dãn dắt ông hiểu lầm.

Soái Thế Tài yên tâm một chút, chỉ cái xe: “ Mau trả cho người ta, cái xe đó giá bằng cả cái nhà đấy, con không đi nổi đâu.”

“Biết rồi, cha không gọi thì con trả rồi, còn nói con.”

“Này, về ôn tập cho tốt, trung tuần tháng 9 thi.”

“Hả? Thi … thi cái gì?” Một chồng sách kèm cái vì ném qua, Soái Lãng vội đỡ lấy, bình sinh sợ nhất là thứ nặng như viên gạch này, rút xem vài cuốn, không tin nổi: “ Kỹ thuật điện cơ bản ... Kỹ thuật thi công điện ... Cha, cha muốn con làm thợ điện à?”

“Tuyển công nhân mà, con nghĩ người ta tuyển cục trưởng à, dù tuyển cục trưởng cũng tới lượt con không?” Soái Thế Tài móc thuốc lá ra mắng.

Soái Lãng thấy bụng dạ đảo lộn, ợ một tiếng, từ chối không dám, đồng ý không xong: “ Cha nghĩ con làm được thợ điện à? Con có biết quái gì về thứ này đâu?”

“Chê công nhân à, đừng tưởng học đại học vài năm thì mắt ở lên trời, hạn ngạch có hạn, thi đỗ hay không chưa biết đâu, con nghĩ làm thợ điện dễ à?” Soái Thế Tài không vừa lòng với thái độ của con trai.

“Cha cởi quần đánh rắm à, sớm biết cha ép con làm thợ điện thì con học đại học làm cái gì, lại còn học thư ký .... Á ...” Soái Lãng vừa nói tới đó thì ăn một cước vào chân, tiếp đó thấy cha y giơ tay, thất kinh nhảy ra sau thủ thế.

Soái Thế Tài giơ tay định đánh mới nhận ra không ổn, hậm hực bỏ tay xuống, chuyển thành khuyên nhủ: “ Cha biết ủy khuất con, nhưng bây giờ công việc khó kiếm, dù báo danh thợ điện cũng là tốt nghiệp đại học cả đấy, con ra xã hội bao năm chẳng lẽ không biết cuộc sống khó khăn? Cha luôn muốn tìm con về, nhưng lại muốn con nếm trải gian nan cho nên người, con nghĩ xem thời đại học con thể nào, mỗi tháng nghe giọng con một lần, nói: Cha, con hết tiền rồi.”

“Chuyện cả thế kỷ rồi còn nói.”

“À giỏi rồi, cãi à, con kiếm được tiền chưa đủ đâu ... Phải biết nhìn lâu dài, con còn trẻ, không nhìn xa, không hiểu có công tác bình thường ý nghĩa thế nào, dù con có kiếm được hàng chục vạn, trăm vạn, cũng không bằng có một công việc ổn định, tương lai con già rồi, chẳng lẽ vẫn còn vác nước ngọt? Cho nên nghĩ đi, về học rồi thi, con cố gắng, cha lo lót, sau này có quốc gia nuôi, cả đời yên ổn, cha cũng yên lòng ...”

“Cha nói đúng, chỉ là ...” Soái Lãng lòng cảm động cứ muốn tìm cách né chuyện này, nhưng sự quan tâm của cha làm y khó nói chữ không, nhất là ngoài kia vừa bị xung quanh lừa dối như thế.

“Cha không ép con, không muốn về nhà, được; không muốn sống cùng mẹ kế con, được! Nhưng con phải nghĩ cho mình chứ.”

“Vâng, con nghĩ đây, con nghe cha.”

“Thế thì tốt, tranh thủ thời gian ôn tập, lần này cục đường sắt tuyển đều là công nhân tuyến đầu, tương lai tiến bộ tới đâu phải xem bản lĩnh của con, cha cũng từng bước đi tới ngày hôm nay.”

“Vâng, cha nói đúng, con nghe cha.”

“Được rồi, đi đi, cha bận họp.”

“Ừm, con biết rồi ... Cha chú ý sức khỏe, hút thuốc ít thôi.”

“Không sao, cha có mỗi sở thích này, không bỏ đâu.”