← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 046 Đổ dầu vào lửa, khích bác kiếm chuyện. (1)

Hai cha con lần đầu nói chuyện tử tế, cha không nổi nóng, con không cãi bướng. Soái Thế Tài xem ra vội thật, ném mấy cuốn sách, dặn dò vài câu rồi vội chạy vào trong tòa nhà, tâm tình sảng khoái. Con trai lớn rồi, hiểu chuyện rồi, trước kia không thiếu tiền không gọi tới cha, về sau rời nhà không nhận cha luôn, giờ biết quan tâm tới sức khỏe của cha rồi.

Hiểu chuyện thật sao? Thằng con giống hiểu chuyện đang định ném đống sách đi kia kìa, Soái Lãng sợ sách, càng dày càng sợ, trừ khi là tiểu thuyết võ hiệp, dâm hiệp và sách tâm lý lừa đảo ... Chứ sách ôn tập hồi xưa y gấp làm máy bay ném vèo qua cửa sổ.

Cuối cùng không dám vứt, hậm hực chửi, tuyển thì tuyển con bà nó đi, còn bắt thi, thi thế nào cũng trượt làm cha mất mặt, người trong khu tập thể đều biết con Lão Soái không thành tài, chỉ có cha y là luôn ý đồ cứu vãn, lần này mà thất vọng nữa thì ...

Chậc, Soái Lãng không dám tưởng tượng, không đành lòng cha nhiều tuổi thế rồi còn bị đả kích vì có đứa con không người.

“Í …” Đang đi chạm vào bánh xe, Soái Lãng vội né, cái bánh xe cứ như có mắt, lại chắn đường, Soái Lãng định chửi, vừa ngẩng đầu lên lại "í" tiếng nữa.

Trước mắt Phương Hủy Đình đang dắt xe đạp điện, không biết đứng đó từ khi nào, con phố dài, ánh đèn xanh đỏ, cô cảnh sát xinh đẹp, giật mình một cái nhìn trái phải, chính ở nơi này y bị ăn đòn, nhảy lùi lại.

Phương Hủy Đình nhìn bộ dạng Soái Lãng như thế thì cười phát lên, cười gục mặt xuống xe, ngẩng đầu chỉ mặt Soái Lãng, cười nói không ra lời: “Nhìn bộ dạng thế này ... Lại bị cha mắng à?”

“Liên quan đéo gì tới cô.” Soái Lãng đang cáu, nhìn nữ nhân xinh đẹp càng cáu, mở mồm ra không khách khí gì hết.

“Anh trừ mồm đầy lời tục tĩu thì còn gì nữa ... Không có tiền đồ.” Phương Hủy Đình tựa hồ rất thất vọng, nhấc chân lên xe, cái xe đạp điện đã hơi có tuổi kêu tạch tạch chạy vào trong sân.

Ánh mắt thất vọng đó làm Soái Lãng ngây ra hồi lâu, không hiểu, cô ấy thất vọng cái mẹ gì, mình có tiền đồ hay không liên quan đéo gì tới cô ta?

À, mình đi đâu thế, quay lại bãi đỗ xe, bấm chìa khóa, lái chiếc xe cực kỳ bắt mắt ra, chớp mắt xe biến mất như làn khói.

Kỳ quái, anh ấy chẳng có chút tò mò nào, cũng không đuổi theo hỏi buổi tối thế này mình tới cục làm gì ... Phương Hủy Đình cứ nghĩ mình khích một câu sẽ khiến Soái Lãng đuổi theo lải nhải không dứt, không ngờ tính toán hỏng rồi, cô thất vọng thật rồi, có phải lần trước mình nổi điên khiến người ta sợ rồi không ?

Xem ra là thật, Phương Hỷ Đình nấp sau trụ cổng cục công an, nhìn Soái Lãng lên xe rời đi, cô hối hận, biết vậy lúc gặp nhau không nên có thái độ giễu cợt người ta như thế.

Đột nhiên Phương Hủy Đình mắt mở to quay ngoắt đầu lại, miệng lẩm bẩm: “Audi?”

Oa, bảo sao mà kiêu thế, phát tài rồi nên không thèm để ý tới cô cảnh sát nghèo nữa đâu ... Cảm giác thứ hai dâng lên trong lòng, nghĩ tới chuyện hai người trải qua, vừa buồn cười, vừa đáng tiếc, nhưng qua rồi, chỉ có thể cười bỏ qua thôi.

Một chuyện nho nhỏ chen ngang làm phần nào dịu đi lửa giận ngùn ngụt cháy của Soái Lãng, tâm tình bình tĩnh hơn không ít. Thấy sự quan tâm hiền từ của cha, thấy sự coi thường khinh bỉ trong mắt Phương Hủy Đình, có lẽ cả đời này mình không đạt được sự tôn trọng như của người với cha, vĩnh viễn không lọt vào mắt mỹ nữ như Phương Hủy Đình, vì thế suy nghĩ nhen nhúm trong lòng lại càng thêm u ám.

Vô sỉ là giấy thông hành của kẻ vô sỉ, cao thượng là bia mộ của kẻ cao thượng, nếu lựa chọn, Soái Lãng thà chọn vô sỉ.

Xe đi tới chợ sách đường Trung Nguyên, thấy xung quanh không có ai, đi một vòng, gõ cái cửa đóng kín, cửa mở ra, Soái Lãng đi vào, đi tới sau dãy quầy sách, men theo cầu thang sơ tán đi lên trên, tới tầng ba, phòng làm việc của Trình Quải.

Muốn trả thù được phải tập hợp toàn bộ lực lượng có thể, nếu chỉ một mình sẽ không làm nên tích sự gì.

Rầm, cửa mở ra ngay, một cánh tay nần nẫn tóm cổ Soái Lãng, bộ mặt béo tốt hung dữ rít lên: “Ai?”

“Vội cái rắm, ngồi xuống ... Đừng hỏi ai vội, nghề này của bọn mày nếu biết người tố cáo là ai sẽ đối phó thế nào?” Soái Lãng dễ dàng bẻ tay thằng béo, đi vào trong.

“Còn phải nói, chặn đường tài lộ của tao, tự tìm đường chết, không cần tao ra tay, xưởng in ngầm sẽ làm giúp. Mẹ nó, nếu cứ tố cáo thế này, bọn tao chết ráo à?” Trình Quải xem ra vì vụ này mà nảy ý độc ác rồi.

Soái Lãng nhíu mày, không nghĩ cái nghề này cũng đen tối như thế, không biết lần trước mình tố cáo có nguy hiểm gì không, chắc là không, lần trước y làm khéo lắm, ai cũng nghĩ là bị vạ lây từ đám đa cấp thôi.

Đề tài từ đây bắt đầu, Soái Lãng mặt hết sức nghiêm trọng: “Lão Quải, bọn mình lớn lên cùng nhau từ thời mặc quần thủng đít, tao với mày đều chả tử tế mẹ gì, nhưng bất kể chơi nhau thế nào, cũng không đẩy ai vào đường cùng, mày nói đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy tao hỏi mày, mấy đứa bọn mày có phải lén nhập hàng, dẫn sói vào nhà không?”

“...” Trình Quải gãi đầu, che mắt tí hi nhìn Soái Lãng, e nó có bằng chứng rồi, giấu không nổi, hơi ngượng ngịu giải thích: “Tao cũng không biết, là La Thiếu Cương liên hệ, nó nói là có nguồn hàng giá rẻ nên nhập một chút, không ngờ ... Có điều cũng tại ...”

“Có điều cũng tại tao định giá quá cao chứ gì?” Soái Lãng nói nốt hộ hắn.

Trình Quải không nói, ngầm thừa nhận, tượng đúc đá cao hơn mấy đồng, anh em ai cũng bất mãn.

“Đm, chúng mày là lũ óc chó ...” Soái Lãng nổi khùng tát một cái, tóm cổ thằng béo rống lên.

“Chúng ta vì sao kiếm được tiền, vì không chế được nguồn hàng nên mới duy trì được lợi nhuận, tao định giá cao, nhưng mày nghĩ đi, sản phẩm ba không đưa vào thị trường, tao không phải đi đút lót công an, đút lót công thương à?”

“Vì sao chúng mày xẻo khách, đồn công an còn bênh? Mày nghĩ đồn công an do tao mở hay cha tao mở, một tháng có biết tao cống cho đồn trưởng Bạch mấy nghìn, rồi đám công an trên dưới ăn uống, tài trợ tiền xăng xe cho họ cả vạn không? Chúng mày bán hàng bao giờ bị người bên công thương tới hỏi giấy phép chưa?”

“Người trong thôn vì sao tươi cười với chúng mày? Vì tao góp khoản tiền lớn cho quỹ thôn đấy, có biết lão trưởng thôn suốt ngày tỉ tê muốn tao xây cho cái viện dưỡng lão không? Mẹ nó, cũng hàng vạn đổ vào đấy.”

“Á, sao mày không nói?” Trình Dương ngớ ra mất một lúc, hối hận vô cùng, lúc đó chỉ thấy người ta ra giá thấp hơn thì tức giận chứ không nghĩ nhiều.

Tất cả do lòng tham mà ra.