Q2 - Chương: 047 Đổ dầu vào lửa, khích bác kiếm chuyện. (2)
“Mẹ nó, mày bán sách lậu có đút bên nọ bên kia không, La Sách mở công ty du lịch chém khách không phải lo lót à, Lão Hoàng chạy xe chui thoải mái thế vì sao... Tao làm sao biết chúng mày ngu thế chứ hả?” Đương nhiên theo lẽ thường là thế, Soái Lãng biết kẻ đứng sau là đám Khấu Trọng, đám này chắc chắn bán lỗ cho đám anh em của y để dụ dỗ, bọn chúng dù tính toán thiệt hơn vẫn bán y thôi.
“Thế giờ phải làm sao?” Trình Quải không biết ngoắt ngoéo trong đó, nhất thời cảm thấy mình đuối lý.
“Chịu chứ làm sao, hiệu của tao cũng bị La Thiếu Cương lấy rồi, trả 15 vạn, hết cách, tao nhận thua, để bọn chúng tranh đi.” Soái Lãng nói lời nhụt chí đẩy thằng béo ra.
Đúng như dự liệu, Trình Dương đứng bật dậy chỉ mặt Soái Lãng chửi: “Mẹ mày, mày là đúng là ăn hại, sợ cái buồi, cùng lắm thì mai kéo người tới phá cửa hiệu của hắn.... La Thiếu Cương là thằng vương bát đản, chơi anh em như thế à, mọi người cùng nhau lập nên giang sơn, một mình hắn thu tiền?”
“Ha ha ha, chưa chắc, bây giờ La Thiếu Cương và Lão Hoàng là một nhóm, cửa hiệu của Ngô Kỷ Cương mới mở là một nhóm, còn có thôn dân, cả kẻ thu tiền sau lưng, cách cục lợi ích bị phá vỡ rồi... Mẹ nó, chúng mày biết vì sao kiếm tiền dễ thế không? Đó là vì lũng đoạn đấy, vì tao khống chế tất cả, từ giá cả nhập vào tới giá sàn bán ra, cho nên chuyện làm ăn mới ngon thế. Giờ có bao nhiêu bên tham gia, vụ làm ăn này đã hỏng, người xung quanh chúng ta đều là loại thà vứt chó chó ăn chứ không chịu chia nhau. Nói chuyện sách của mày đi, mày nghĩ ai tố cáo?” Soái Lãng cố tình dẫn dắt.
Cứ nhắc tới chuyện này là Trình Dương mắt lộ hung quang: “Nhà kia à?”
“Ha ha, cứ dùng cách loại trừ nhé, dễ lắm, mày nghĩ có phải là tao không?”
“Không, mày lỗ chết mẹ rồi, ai chơi ngu thế?”
“Đúng, vậy mày nghĩ có nghĩ là La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường, hay Lão Bì không?”
“Không thể nào, đâm sau lưng tao chúng chả được gì.”
“Đúng, không tới mức anh em chơi nhau như vậy, thế thôn dân?”
“Không, thôn dân căn bản không quan tâm, họ còn không biết đó là bản lậu. “
“Còn nữa, hai thằng trong hiệu của tao, mày nghĩ có phải chúng không?”
“Chắc là không, đâm tao khác gì đâm mày chứ? Giờ chúng cũng thất nghiệp rồi có được gì đâu.”
“Vậy thì còn lại ai?” Soái Lãng dẫn dụ Trình Quải, mục tiêu sau khi loại trừ rất rõ ràng.
Có điều Trình Dương không ngốc, hỏi lại: “Nhưng bọn chúng làm sao mà biết tao vận chuyển tạp chí lậu.”
“Tao cũng vừa mới biết, bọn chúng tốn rất nhiều công sức tìm được nhà máy tao đặt hàng, vì đảm bảo thị trường ổn định, bớt tiền thuế, tao không dám đăng ký thương hiệu, bị chúng moi ra rồi. Chúng đã vào khu phong cảnh, mày ngày ngày xuất hàng có qua được mắt chúng không?”
“Còn nữa, quan trọng nhất, đồn trưởng Bạch nói với tao, người mở hiệu kia có bối cảnh lớn, hắn trực tiếp vượt qua phòng công thương khu đồn công an để báo lên cục văn hóa, công thương... Đồn trưởng Bạch còn nói, mục đích người này là lũng đoạn thị trường thủ công mỹ nghệ, ông ấy khuyên tao rút đi, hắn không dừng tay đâu, tiếp theo e là bọn La Thiếu Cương cũng khó sống...”
“Đồn trưởng Bạch kể, hôm nay xảy ra chuyện kẻ đó còn đứng xa quan sát, gọi điện nói cho ông ấy, đồng chí tra hàng lậu và người trong thôn đánh nhau... Mẹ nó, khi đó ai biết trong đó là hàng lậu, trừ hắn? Đây, là người này...” Soái Lãng ra sức lừa bịp, đưa một tờ giấy cho Trình Quải: “Nhìn kỹ, đây là do đồn trưởng Bạch lấy từ thông tin cảnh vụ ra... Rốt cuộc mỗi tháng tao cống tiền nuôi ông ta không uổng.”
Trình Quải nhận ra cách thức biểu mẫu này, đúng là của công an, người run rẩy rít lên ba chữ ngập ngụa thù hận: “Ngô... Kỷ.... Cương!”
………….. ……………… ……………..
Khu phong cảnh theo cùng sự hưng thịnh của sản nghiệp du lịch, trừ mỗi ngày du khách nườm nượp, còn có thương hộ, nông hộ mang sản phẩm tới bán, tạo thành bầu không khí đặc thù, giữa người và người giống như du khách, quan hệ đơn giản, là lợi ích.
Cho nên kho hàng ở thôn Ngũ Long bị tra xét chẳng mấy ảnh hưởng tới cuộc sống thường nhật của mọi người. Sáng sớm gà vừa gáy thôn dân lục tục đứng dậy, người tới khu phong cảnh bày quán, người thì chuẩn bị xe đồ ăn sáng, người treo mấy chục món trang sức lên người. Cùng lắm thì chỉ bàn tán vài câu, thở dài vài tiếng là hết, ai cũng phải sống mà, bọn họ mới chỉ là thành phần mới có cơ hội vượt khó thôi, chưa có tích góp, nghỉ bán một ngày cũng đủ tổn thất.
Tám giờ hơn, các cửa hiệu, quán xá sẵn sàng, chuẩn bị đón khách du lịch.
Tiêu thụ đồ uống xem ra chưa bị ảnh hưởng gì, mới sáng sớm xe hàng tới khu phong cảnh, Lão Bì, Hoàng Quốc Cường, La Thiếu Cương, còn có Trình Quải đã bỏ trốn chỉ huy từ xa, thuần thục đưa đồ uống tới các nơi.
Chia xong đồ uống tới chuyện khác, La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường tổ chức mười sáu mười bảy tên thủ hạ, mở hội nghị đoàn thể, đem hàng tồn phân chia, bán đồ thủ công tới các khu khác nhau.
Mỗi người một ngày bán nhiều thì trăm món, ít cũng vài chục, mỗi món vài đồng, một tháng bằng lương trí thức trong thành phố chứ chẳng ít, chẳng những thôn dân vui mừng, cả người tuyển tới bán đồ uống cũng muốn làm, vô hình trung tăng thêm đội ngũ bán lẻ lớn cho khu phong cảnh.
Cái này chẳng có gì sáng tạo, ai cũng làm được thôi, quan trọng là phải có người tổ chức, nếu không phải Soái Lãng dựa vào uy tín lớn ở thôn, đuổi hết thương buôn tạp nham khác thì chẳng hình thành thị trường hiệu quả này.
Người khác nhìn vào thấy dễ lắm, lấy hàng đem người đi bán thôi mà, nhưng chỉ người như đồn trưởng Bạch sống lâu năm ở đây, hiểu khu phong cảnh như lòng bàn tay mới biết thôn dân bất trị, thương lái lộn xộn bị dẹp bỏ, tuy xẻo khách một chút, có tác dụng thúc đẩy an toàn trật tự thế nào.
Thị trường có trật tự mới có thể kiếm tiền ổn định, thị trường hỗn loạn chỉ phù hợp cho những kẻ muốn tranh thủ kiếm chác rồi chuồn.
Đúng 9 giờ, La Thiếu Cương và bạn gái đích thân tọa trấn cửa hiệu, nghênh đón đợt khách đầu tiên, lát sau trong tay họ đã là đống tiền lẻ, cười tới miệng nở hoa, hai người có chút rảnh rỗi liền liên hệ hướng dẫn viên du lịch, lái xe quen biết, dẫn du khách tới đây... Có phần trăm, ai cũng hiểu.
Mọi thứ vẫn đâu vào đấy, có vẻ như thiếu ai đó mặt trời vẫn lên thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả.