Q2 - Chương: 048 Đổ dầu vào lửa, khích bác kiếm chuyện. (3)
10 giờ sáng, khu phong cảnh bắt đầu bước vào giờ cao điểm, hết sức nhộn nhịp, Hoàng Quốc Cường tới thành phố nhập hàng, mang hai xe vào, gọi điện một cái, đám người tới rỡ hàng, vừa vào hiệu, hưng phấn nói với La Thiếu Cương: “ Hôm nay đúng là vừa vặn, đặt hàng không cần đợi, trực tiếp dẫn xe về, may là tới sớm mười mấy phút, tới muộn một chút, không chừng bị người ta lấy mất.”
“Ai lấy?” La Thiếu Cương hỏi vội.
Hoàng Quốc Cường đánh mắt sang cửa hiệu chênh chếch không xa, đối thủ cạnh tranh tên tương tự chứ sao, cùng nghề thành oan gia.
Nhìn đối phương hiệu lớn, 2 mặt tiền, biển chữ vàng, khang trang hiện đại, ăn đứt bên mình, La Thiếu Cương nói nhỏ: “Này, nghĩ cách đuổi chúng đi, ở đó chướng mắt lắm.”
Hoàng Quốc Cường cẩn thận: “Đừng vội, chuyện này phải tính kế lâu dài ...”
Lúc này trên Quan Cảnh Đài, Bình Quả cầm ống nhòm thấy cửa hiệu cũ của Nhị ca, nay đổi chủ vẫn kinh doanh như thường, tư vị khó tả. Sáng nay bị Soái Lãng gọi điện giao cho hắn một nhiệm vụ khó hiểu, tới nơi này xem hai nhà nhập hàng, xem thì xem rồi, không ngờ hậu quả nghiêm trọng như thế, mình tự đập vỡ bát cơm của mình, nghĩ tới chuyện làm ăn của Nhị ca cũng bị mình vô tình phá hỏng, lòng day dứt khôn nguôi, nghĩ mãi mới bấm điện thoại: “ Nhị ca, nhập hàng rồi, hai xe, em thấy có bao bì xưởng Quang Hoa, chắc là kỷ niệm chương, mười thùng, xưởng pha lê Cửu Châu, xưởng đá nửa, bảy thùng gỗ lớn …”
“Quải ca, bọn chúng có ba xe hàng, hộp giấy 14 thùng, bảy tám thùng của xưởng thủy tinh .... Ngô Kỷ Cương ạ? …. ai là Ngô Kỷ Cương, em không quen, xe thì có, một chiếc Toyota, em chụp biển số cho anh, trong xe có người, em không nhận ra ... “
Cách khu phong cảnh Ngũ Long chưa tới 4km, trong bụi cây, hai người ở trên cao nhìn xuống sân một nhà khách, một báo cáo, một dùng máy ảnh tele chụp ảnh, đó là kho hàng lâm thời của hiệu đồ mỹ nghệ Hoàng Hà. Trong sân có mấy xe hàng, một cái xe Toyota, một người mặc vest trắng, trông như ông chủ.
Chụp ảnh xong, hai người lén lút rút lui, chạy về đường quốc lộ, nhiệm vụ Quải ca giao đã hoàn thành, chỉ tới đây xem nhập hàng thôi.
Một tên hỏi: “Có phải là thằng đó phá vụ làm ăn của chúng ta không, Quái ca chắc là muốn xử lý nó.”
“Không thể nào, bọn nó bán đồ thủ công mà, liên quan gì tới chúng ta đâu.”Tên kia hơi ngu.
“Chắc gì, nếu không Quải ca làm sao tốn công rải người đi như thế?”
“Người ta bán đồ thủ công, mình bán sách báo, liên quan mẹ gì?”
“Mày ngu như chó, chúng ta còn không bán cả đồ thủ công à, đâm một phát, hàng bị thu, kho bị đóng cửa, có khi chúng định làm cả hai.”
“Kệ mẹ, dù sao có Quải ca phát lương, anh ấy bảo sao thì làm vậy thôi, mày quan tâm làm gì?”
“Đéo nói với thằng ngu nữa.”
Đừng thấy hai thằng này trông có vẻ ngốc nghếch vô dụng, sinh ra trong khu ô chuột, từ lớn tới bé chuyện gì cũng làm chỉ chuyện tuân thủ pháp luật là không biết thôi, trong tay Trình Quải không thiếu loại như thế.
......... ............ .................
................ ........... ............
10 giờ 30 .... 11 giờ .... 11 giờ 10 ... Soái Lãng lười nhác ngồi trong xe, thi thoảng nhận điện thoại, nhận xong đánh dấu, Điền Viên đợi rất lâu rồi mà không hiểu, Bình Quả thi thoảng gọi điện tới báo hàng tới rồi, có bao nhiêu, lát thì Trình Quải gọi báo, nhà máy xuất hàng ... Cuối cùng hắn hiểu ra, tra xem nhà máy nào cung cấp hàng cho họ.
Không dám hỏi, còn tưởng Nhị ca muốn ra tay với nhà máy , nhưng vô ích, có phải là người ta cướp thị trường của mình đâu, với lại không phải chuyện mấy anh em làm được.
Không hiểu, cũng không hỏi, vì ít khi thấy mặt Nhị ca nghiêm trọng như thế. Trong lòng Điền Viên lo thon thót, vì mất chuyện kinh doanh đồ thủ công rồi, cửa hiệu cũng mất rồi, bị anh em thông đồng với người ngoài chèn ép, đổi lại là ai cũng không dễ chịu. Chuyện này rốt cuộc phát triển thế nào, Điền Viên không hiểu gì, lòng cũng đau khổ, mỗi tháng lương từ 7000 - 10000, giờ lại thất nghiệp rồi.
Điền Viên biết, nếu Nhị ca lần này thất nghiệp thì còn thảm hơn bất kỳ lần nào trước kia, muốn nói vài câu an ủi, nhưng không biết nói thế nào.
“Mày nhìn anh làm gì, ánh mắt mày dâm đãng lắm ...” Soái Lãng xem giờ 11 giờ 30 rồi, ngẩng đầu lên mắng Điền Viên một câu khởi đông xe.
Điền Viên kiếm cớ: “Em tò mò sao anh không đi đường lớn, toàn chui vào đường nhỏ, không sợ hỏng xe à?”
“Anh sợ cảnh sát giao thông, lái xe ở khu phong cảnh chẳng ai để ý, nhưng tới thành phố bắt gặp cảnh sát giao thông tinh mắt là tóm ngay.”
“Sao anh không mua xe tử tế mà đi, mua cái xe này rồi nơm nớp lo sợ.”
Soái Lãng bĩu môi: “May mà anh mày mua cái xe bẩn này mới dễ làm việc, giờ người ta nhìn xe không nhìn người, đi xe đạp tới bàn chuyện làm ăn, chó không thèm để ý.”
“Sắp trưa rồi, anh còn đi đâu?” Điền Viên nghe vậy chú ý.
“Hôm qua đặt hàng, hôm nay đi lấy.”
“À ... Í không phải, anh nhập hàng mang đi đâu bán?”
Soái Lãng nhếch môi khinh bỉ, người tốt nghĩ cái gì y có thể không rõ, bọn khốn kiếp sẽ làm thế nào, y chẳng lạ, qua một ngày trông bình thản hơn, nhưng quyết tâm báo thù không lay chuyển: “Anh mày không có chỗ bán hàng là thật, nhưng bọn chúng không có hàng cũng không phải giả.”
Hả? Khó hiểu, Điền Viên vắt óc không hiểu thế này là sao? Nhưng mà không phải chuyện xấu, chỉ cần Nhị ca không chịu đầu hàng là có cách, rụt rè hỏi: “Ý ánh bảo, hôm nay người ta lấy hàng đi đều do anh đặt?”
“Đúng.” Soái Lãng gật đầu.
“Bọn nhà máy làm ăn không cần chữ tín, đem hàng của anh đặt đi bán trước à?” Điền Viên tức giận.
Soái Lãng lại lần nữa tỉnh bơ nói: “Đúng.”
“Thế là sao? Em chả hiểu gì?”
“Anh đặt hàng không đặt cọc, bọn họ tất nhiên thấy ai cần thì cho người đó, dù anh đặt cọc rồi, họ vẫn dám chia cho nhà khác một phần, mày ngày đầu đi làm ăn à? Chữ tín đáng mấy đồng?”
“Nhưng, thế chẳng phải để đám người khu phong cảnh hưởng lợi?”
“Muốn bắt phải thả, không có mồi thì ai cắn câu, đừng hỏi, lát tới nơi cũng chớ nói gì, coi như mày là đại gia, nhìn ai cũng chướng mắt, thoải mái mà chửi .... Khoang trước ấy, mở ra đi, có tiền, lấy cái túi trong suốt cầm đi, có tiền rồi, tha hồ vênh váo.”
Điền Viên theo lời Soái Lãng mở hòm công cụ ra, đúng là có mười mấy cọc tiền đều tăm tắp, hắn trố mắt, vạn cái không hiểu ...
Soái Lãng muốn làm gì, sẽ hiểu ngay thôi.