← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 049 Đổ dầu vào lửa, khích bác kiếm chuyện. (4)

Giám đốc nhà máy Quang Hoa chuẩn bị nghỉ trưa về nhà ăn cơm, nhìn thấy xe Audi vào sân, tức thì hơi cuống, giống như làm việc gì trái lương tâm, đi qua đi lại, luôn mồm lẩm bẩm làm sao bây giờ...

Hôm nay như có ma ấy, sáng sớm có một nhóm tới lấy hàng, giám đốc Hà nghe nói ba vạn, giao hàng luôn, lát sau lại có nhóm nữa, là nhà có liên hệ trước, chẳng những đặt hàng, nghe thấy có hàng tồn còn nhập hết, vì thế tăng ca sản xuất thêm 5 vạn món hàng bán sạch rồi. Ông ta hoang mang, thứ này ăn thay cơm được à, sao tranh nhau mua thế?

Không lâu sau có tiếng gõ cửa rầm rầm, một khuôn mặt hớn hở chạy vào báo: “Giám đốc, chuyện mừng, chuyện mừng, lại tới một nhà nữa, mang tiền mặt tới lấy hàng.”

“Mừng cái rắm, hàng là do người ta đặt hôm qua, sáng nay bán sạch rồi.” Giám đốc Hà mặt dài như cái bơm, trước chỉ sợ không có việc để làm, ai ngờ giờ nhiều đơn quá cũng khiến người ta héo hon.

“Hả, vậy...” Vị chủ quản tiêu thụ ngọng luôn, nhưng khôi phục cũng nhanh: “Cứ vỗ về người ta trước, trì hoãn một ngày thôi mà, nói là máy móc gặp sự cố... Đây là khách hàng lớn, tôi thấy bọn mang theo mười mấy vạn tiền mặt.”

“Mười mấy vạn cơ à? Đi đi...” Giám đốc Hà nhớ ra hôm qua Soái Lãng muốn đặt 15 vạn món hàng, ông ta còn do dự, ai ngờ người ta không nói chơi, mang cả tiền hàng tiền cọc tới rồi, vội vàng hạ quyết tâm giữ được vị khách sộp này.

Xuống lầu đi vào phòng khách ở tầng một, Soái Lãng đang lật lịch để bàn xem gì đó, tên béo cầm túi tiền lớn, đúng là có mười mấy cọc, toàn tiền 100 mới cứng, vị chi mười mấy vạn.

“Giám đốc Hà, sản xuất được bao nhiêu rồi, có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu, như giao hẹn, tiền ở đây... Ông mà làm xong mười mấy vạn món thì lấy cả đi, gọn gàng, lần sau tôi cứ thế lấy hàng luôn, khỏi trả nữa.” Soái Lãng khẩu khí rất lớn.

Giám đốc Hà khó xử giải thích, khúm núm hết cỡ: “Thật xin lỗi ông chủ Soái, tối qua máy gặp sự cố, mời kỹ thuật viên sửa tới gần sáng, giờ mới sản xuất, chưa được bao nhiêu.”

“Không sao cả, có bao nhiêu tôi cũng lấy.” Soái Lãng cười nói, rất rộng lượng.

Càng rộng lượng, đối phương càng áy náy, giám đốc Hà cố ý hỏi chủ quản xem còn lại bao nhiêu, chủ quản giả vờ giả vịt gọi điện thoại hỏi, thực sự không nhiều, mới bốn thùng hàng, hơn 3000 món.

Vừa nghe con số Soái Lãng vỗ bàn, đùng đùng nổi giận: “ 3000 à? Tôi muốn 15 vạn, ông làm ra 3000, có phải đùa tôi không? Chơi người ta cũng không chơi như thế chứ? Tôi từng lấy hàng dưới 30.000 chưa?”

“Ông chủ Soái đừng giận, thực sự là do sự cố, chúng tôi đâu muốn như thế, 24 tiếng nhất định tăng ca làm gấp cho anh...” Chủ quản rối rít hứa hẹn sợ vụ làm ăn hỏng mất, người ta đi tìm nhà khác không quay lại thì chết.

“Đúng, nhất định làm cho anh, anh yên tâm 15 vạn món, 2 ngày, trong vòng 2 ngày tôi nhất định làm xong.” Giám đốc Hà vỗ ngực đảm bảo.

“Thôi, đừng làm nữa... Xem ra cái xưởng nhỏ của các ông chả làm nổi bằng đó hàng đâu, tôi đi tìm nhà khác cho rồi.” Soái Lãng nói lời tuyệt tình khó nghe, đứng dậy.

Điền Viên chẳng thèm nhìn hai người kia nữa, xách tiền lên: “Ông chủ, kỷ niệm chương chẳng phải thứ khó khăn gì, hay là đặt thêm vài nhà cho chắc?”

Điền Viên làm tiêu thụ lâu năm, mồm mép phối hợp cực tốt, khiến hai người kia càng cuống, chạy tới cầu xin, một nói chúng ta hợp tác bao lâu, chẳng qua có chút sự cố, mong thông cảm... Vị còn lại thiếu điều muốn ôm Soái Lãng khuyên nhủ, nói tìm nhà khác làm, phải tốn mười mấy tiếng làm khuôn đúc, họ không nhanh hơn được...

Hai người hết đưa thuốc lại rót trà, mồm nói không ngừng, Soái Lãng chẳng thèm ngồi xuống: “Được, tôi đợi thêm mười mấy tiếng, 8 giờ sáng mai bắt đầu lấy hàng, làm bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu, nếu còn xảy ra sự cố sau này khỏi nhìn nhau...”

“Vâng vâng, anh yên tâm tuyệt đối không hỏng nữa, chúng tôi tăng ca làm bù...”

Hai người khúm núm tiễn Soái Lãng và Điển Viên ra tận cổng, nhìn xe đi rồi mới thở phào, viên chủ quản nhớ ra: “Giám đốc Hà, sao không lấy chút tiền cọc nào?”

“Còn lấy làm gì nữa, mấy nhà tranh giành nhau hàng kia kìa, ông chủ Ngô đặt 5 vạn, nhà mới tới họ Hoàng lấy 3 vạn đặt 2 vạn, tôi lo không làm đủ ấy chứ.” Giám đốc Hà nghĩ một lúc quyết định: “Thế này đi, những loại hàng khác dừng lại, chuyên tâm làm kỷ niệm chương, cái này lợi nhuận lớn.... Giờ nhất định làm hết sức, đến mai nhất định có ít nhất 5 vạn món, đừng để người ta đi nơi khác, sau này mất mối hàng lớn.”

Vì thế trên tấm vảng đen xuất hiện hai chữ: Tăng ca!

Soái Lãng và Điền Viên cũng tăng ca, làm gì? Đi chửi người thôi, đến mấy nhà máy lấy hàng, không có hàng cứ chửi thỏa thích, chửi như tát nước vào mặt, chửi cả ba họ nhà người ta, đối phương vẫn khúm núm nói ngon ngọt, hết hứa lại đảm bảo.

Đến xưởng đá Cổ Phong, không ngoài dự liệu, còn hơn 100 món, bị đám Hoàng Quốc Cường và Ngô Kỷ Cương lấy hết rồi, Soái Lãng không thèm lên tiếng, Điền Viên trực tiếp vỗ bàn chửi, hiệu quả tốt lại còn được mời một bữa ăn ở nhà hàng mới nguôi giận, còn có cả em gái tiếp rượu, ăn no uống say, khi đi còn chửi vài câu.

Lúc lên xe em gái kia mở xe, giám đốc nhà máy vỗ ngực đảm bảo mai có hàng, không dám nói tới tiền cọc, người ta xách mấy chục vạn đi lấy hàng kìa, ai nhìn cũng thấy là khách sộp.

Trên xe, hai anh em đốn mạt kia cười lăn cười bò, ăn được một bữa miễn phí, chửi sướng cả mồm, trước nay là phận bị người ta chửi im miệng mà nghe, giờ được làm đại gia rồi, cảm giác rất tốt. Chỉ có điều Điền Viên chưa hiểu Soái Lãng định làm cái gì: “Nhị ca, anh định làm gì thế, em còn chưa hiểu lắm, chúng ta đặt hàng quay về đấu với bọn chúng a?”

“Cướp sao được, giờ chó nhiều, còn mấy xương ngon mà gặm?” Soái Lãng ngà ngà say nói.

“Vậy anh đặt nhiều hàng thế làm gì?

“Anh mày không định lấy, thế nên mới không giao tiền cọc.”

“Không lấy?” Điền Viên tỉnh ngộ tức thì, ngạc nhiên nói: “ A, anh biết hai nhà kia muốn tới tranh hàng, đợi chúng tranh nhau xong mới tới nhà máy kiếm chuyện.”

“Đúng thế, bọn chúng lén lút chơi sau lưng anh thì làm gì có nhiều hàng, vừa đẩy anh đi một cái thì lập tức phải tích trữ hàng ngay. Anh chẳng những biết chúng tranh nhau lấy hàng, còn biết bọn nhà máy này con mẹ nó không thèm giữ chữ tín... Lũ chó, trước giờ anh mày luôn chơi đẹp, chúng nó cắn sau lưng anh, lần này chết hết cả đi, đừng hòng có đứa nào thoát...”