Q2 - Chương: 050 Đổ dầu vào lửa, khích bác kiếm chuyện. (5)
Soái Lãng vừa nặng lời một cái, Điền Viên biết Nhị ca lên cơn điên liền không dám hỏi nữa, trong toàn bộ sự kiện này hắn là người nhẹ tội nhất mới được Nhị ca cho đi theo, Bình Quả đang phơi nắng ngoài kia kìa, còn chẳng dám nói đỡ thằng bạn.
Bọn họ vừa uống rượu, lại là xe nguồn gốc bất chính, vòng vèo về tới đường Sơn Tây nơi ở tạm thì 2 giờ hơn.
Trên đường tới khách sạn, Điền Viên vẫn chưa nghĩ ra, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc anh định làm gì? Bọn chúng chơi anh, anh chủ động rút lui, người ta khai trương, anh đặt hàng giúp... Sao em cảm thấy, anh giống bị cưỡng gian rồi còn trả tiền cho chúng thế?”
“Cũng chưa chắc, ai chẳng biết khu phong cảnh là miếng bánh ngon, nhưng ăn tới không tiêu hóa nổi thì sao?”Soái Lãng vừa lên lầu vừa nói.
“Thì sao ạ?”Điền Viên gãi đầu, thường ngày không thấy mình ngốc, sao lần này chả hiểu gì.
“Nứt bụng mà chết, ngốc.”Soái Lãng xoa đầu thằng béo tới đáng yêu, thằng này học máy vi tính bốn năm, trừ chơi game thì chỉ đi thu gom phim nghệ thuật các nước, chí thì lớn nhưng khẳng định thành tựu hữu hạn. Trong toàn bộ sự việc lần này duy nhất nó là không làm chuyện gì sau lưng mình, không uổng công năm xưa tha nó về nhà nuôi mấy tháng, hỏi: “Mày bán máy vi tính mấy năm rồi, anh hỏi mày? Hàng hóa và lợi nhuận rốt cuộc do cái gì quyết định?”
“Lượng hàng.”
“Thì đó, cung lớn hơn cầu thì giá sẽ giảm mạnh, duy trì thị trường là lợi nhuận, lợi nhuận giảm thì chúng phải cắn nhau, chúng cắn nhau sẽ loạn, loạn rồi anh mới có cơ hội quay lại chứ, giờ chúng đoàn kết, anh chả làm được gì.”
“A... Hay hay, anh cứ cho chúng thêm nhiều dầu, cháy to vào.”Điền Viên tay xách quần, tay vung vẩy, lần này vừa mất việc, lại thấy Nhị ca bị chơi bẩn, lòng cũng tức lắm.
Soái Lãng mở cửa gian phòng ngày thuê tới 150 đồng, mỗi tháng tận 4500, nên nhớ chỗ ở cũ của y, mỗi tháng tốn 800 tiền thuê nhà, tất nhiên chất lượng hơn hẳn rồi, nói: “Chuyện này phải dựa vào mày đấy.”
“Dựa vào em?”
“Ừ, mày không phát hiện sở trường của bản thân à?”
“Không, béo có tính không?”Điền Viên không hiểu.
Soái Lãng ngồi xuống giường đưa tay béo má Điền Viên vày vò, cười khà khà: “Bây giờ mới có hai nhà tranh nhau, chúng ta phải tạo thêm cho chúng một đối thủ cạnh tranh cường đại.”
Nói rồi lục lọi tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy kẹp trong cuốn sách, viết chi chít chữ, Điền Viên biết Nhị ca nhiều thủ đoạn: “Ai?”
“Mày ở khu phong cảnh lâu thế rồi mà không chịu quan sát à?”Soái Lãng hận sắt chẳng rèn được thành thép: “Chính là các bác gái trong thôn, những người làm đồng hồ cát cho anh chứ còn ai, mày biết chỗ lợi hại nhất của họ ở đâu không?”
“Chỗ này?” Điền Viên theo thói quen thỉ vì trì ba tấc dưới rốn.
“Mẹ mày chứ...” Soái Lãng câm nín: “Anh nói cái miệng bên trên chứ không phải cái miệng bên dưới, mấy bác gái đó giỏi nhất là bàn tán lan truyền tin đồn... Mày cũng có cái sở trường đó, đến CPU mày còn thuyết phục người ta mua được, anh cần mượn ba tấc lưỡi của mày, được không?”
“Anh cứ sai bảo.” Điền Viên vỗ ngực, bộ dạng kẻ sĩ chết vì tri kỉ: “Chỉ cần có thể kiếm được tổn thất về.”
“Được, chỉ đợi câu nói này của mày thôi. “ Soái Lãng mở cuốn sách ôn tập cha y đưa đã vẽ bậy vẽ bạ vào đó giảng giải cho Điền Viên.
Đối với Soái Lãng từ nhỏ quen thấy trò lừa đảo dối trá trên tàu hỏa, sơ trung đã vào đồn công an, một bước vào xã hội trải qua đủ loại công việc sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để tồn tại mà nói, thứ y giỏi nhất chính là tận dụng điều kiện hữu hạn trong tay.
Điền Viên nghe y giảng giải nửa ngày trời mà thầm thất kinh, Soái Lãng muốn đem kênh nhập hàng tiết lộ cho những người bán lẻ, kể cả mấy tên lưu manh vô sản trong thôn. Người bán lẻ đại bộ phận là thôn dân thôn Ngũ Long do Soái Lãng tổ chức, đó là đám điêu dân chỉ nhận kênh cung cấp không nhận cha, đừng nói hai nhà kia, dù Soái Lãng xuất sơn cũng không lấy lại được đất đã mất.
“Nhị ca, đây là cách giết gà lấy trứng, anh đốt bó lửa này thì thiêu sạch cả thị trường từ đầu nguồn tới điểm cuối, còn lại gì nữa đâu.” Điền Viên cuống lên, làm chuyện này thành công một cái có thể làm từ nhà máy sản xuất tới toàn bộ hộ kinh doanh lớn nhỏ thành ăn mày hết, hả hê nhất thời, nhưng bản thân cũng chẳng được gì.
“Lắm lời thế làm gì, mau đi làm đi, không cháy tưng bừng sao có thể lấy hạt dẻ trong lửa?” Soái Lãng giảng giải xong, nằm xuống giường ngáp dài, hơi rượu bốc lên làm y buồn ngủ, chân đạp Điền Viên một cái thúc giục.
Không hiểu, Điền Viên thực sự nhìn không thấu Soái Lãng, nhưng không dám làm trái ý y, với lại nghĩ tới chuyện mấy ngày qua cũng ức lắm, dù làm chuyện hại người không lợi mình cũng chơi luôn, chỉ cần nhìn bộ mặt khó coi của đám người kia là tốt rồi. Thế là hắn bắt đầu dựa theo danh sách Soái Lãng cung cấp múa mép.
“... A lô, thím Cao ạ... Dạ, cháu là thằng hai nhà chú bảy, cháu làm việc ở thành phố, thím không nhớ cháu nữa ạ, trước kia còn trèo cây nhà thím.... Dạ cháu sắp 30 rồi thím.... À, cháu định nói gì nhỉ, à đúng rồi, Tiểu Hồ Tử bán kỷ niệm chương ở Mai Viên, nó vào thành nhập hàng đó thím... Cháu nghe nói trong nhà bán mấy thứ đó … cái thằng, hàng xóm láng giềng, biết chỗ nhập hàng giá rẻ mà không nói cho thôn... Thật mà thím, rẻ lắm, kỷ niệm chương lớn có 1.2 đồng thôi, thím đừng thấy chênh lệch ít, bán 100 cái là năm sáu chục đồng ấy chứ.... Thêm vào chìa khóa, trang sức đeo điện thoại này … Tích tiểu thành đại mà thím, kiếm thêm vài nghìn khó gì...”
“Thật ạ, đường Người Hồi, nhà máy ngũ kim Quang Hoa ấy thím, nhiều lắm, ngày ngày mang tới khu phong cảnh hàng vạn món chứ, rẻ lắm... Thật, không tin sáng mai thìm tới mà xem,,, buổi chiều không được đâu, sáng là họ bán hết, làm cả ngày không đủ bán, thím nói với người trong thôn tới đó mà lấy hàng... Vâng, cháu lần sau về nhà qua thím chơi...”
Lừa xong được một người miệng Điền Viên toet toét, đây là cái nghề của hắn mà, trước kia đi tiếp thị rượu giả cho Soái Lãng, đứng cả ngày trong siêu thị cầm loa nói không mỏi miệng nữa là, cứ được nói cho thỏa là hắn thích rồi, nhất là ba hoa không mất tiền. Đây là chủ ý của Nhị ca, mấy bác gái đó miệng hơn loa thôn, chỉ cần một người biết là mười người biết, sau đó cả thôn không ai không biết.
Đến lúc đó chó nó cần nhập hàng bán cho hai nhà kia nữa, một khi hàng tràn ngập ngoài đường, hai cửa hiệu tất nhiên làm ăn sụt giảm ôm đống hàng mới nhập không bán nổi, lỗ thối mồm...
Soái Lãng giơ ngón tay khen ngợi, có câu trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, Điền Viên béo không đi nổi, nhưng cái mồm nhanh nhẹn hơn bất kỳ ai, nói mấy tiếng không cần bản thảo cũng chẳng vấp.