← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 051 Chỉ cần khe hở, có thể lách qua. (1)

Vạn sự khởi đầu nan, xong người đầu tiên, đến người thứ hai, Điền Viên đã ý thức được phần nào kế hoạch của Nhị ca, miệng càng trơn như bôi mỡ.

“Dì Béo ạ, cháu đây, nhà Giang Tứ... Dì quên cháu rồi à, hai năm qua cháu ở thành phố ít về, hồi nhỏ cháu cởi chuồng chạy khắp thôn, dì còn cho cháu kẹo... Dì quên cháu chứ cháu không quên dì... “

“Dì này, cháu nghe nói thôn mình đang làm đồng hồ cát... Đúng, là cái nhà bị tra xét, cháu quen lái xe đưa hàng, nghe nói trong nhà mất việc làm rồi, cháu lo lắm, cháu vội chạy tới hỏi... Úi da không hỏi không biết, giá bán thành phẩm có 9 đồng thôi, gì mang về cho cát vào bán mười mấy đồng...”

“Không có công cụ ạ, thì phá cửa nhà bị tra xét đó lấy về mà dùng, cháu không tin chuyện trong thôn người ngoài quản được.... Dùng thôi mà có trộm đâu, khi nào họ tới đòi thì trả... “

“Vâng dì ạ, đường Kiến Thiết, nhà máy thủy tinh Cửu Châu, hàng nhiều lắm dì, thứ vài đồng cũng có... Cám ơn cháu làm gì ạ cháu về qua nhà dì ăn chực bữa cơm là được.

Dì Lý trong thôn nghe Điền Viên ba hoa tin lắm, còn muốn cám ơn nhà Giang Tứ, Điền Viên thoải mái gạt đi.

Nói trơn mồm là không dừng lại được, Điền Viên thích trò này rồi, theo sổ của Nhị ca bấm số, gác chân lên bàn cho thoải mái, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến: “.... Thím Năm, cháu đây, Đôn Béo đây, cháu và Đại Tráng nhà thím cùng bán đá đó, đúng đúng, cơm nhà thím thật ngon...”

“Thím ơi, thím bảo với anh Đại Tráng cho cháu, nhà máy bột đá Cổ Phong số 134 đường Hoài Hà bán sư tử đá giống hệt cái anh ấy bán, giá có 9 đồng thôi, rẻ quá đáng luôn... Thím nói xem, trước kia nhà ta bán cho người ngoài, lỗ vốn quá... Thật, sáng mai dì cứ bảo anh Đại Tráng tới mà xem, chiều là hết đó thím... À phải, thím bảo anh ấy đừng lộ ra ngoài là cháu nói nhé, trong nhà mình biết với nhau tới thím ạ...”

Soái Lãng ở bên nghe không biết cái thằng này mắc chứng gì mà thích đóng giả người ta như thế, lúc thì cháu ngoại nhà họ Giang, lát thì đích tôn nhà Lão Thuyên, rồi em họ Lư gia. Tuy danh sách do Soái Lãng viết, nhưng y tới 4,5 nhà thôi là nhầm lẫn thân phận rồi, thế mà thằng đó nó không sai không vấp.

Thân phận không phải giả, thường ngày Soái Lãng tán gẫu với các bác gái trong thôn biết được nhiều chuyện trong thôn lắm, đại bộ phận là người trong thôn vào thành phố làm ăn, chỉ biết qua loa đại khái thôi, tất cả là nhờ Điền Viên phát huy cái miệng của hắn.

Chuyện này không lộ thì tốt, lộ rồi cũng chẳng ai nghĩ tới Soái Lãng luồn khe hở ném lựu đạn vào.

Dù sao khả năng lộ ít lắm, mấy bác gái trong thôn chẳng có tâm cơ gì, nghe ở đâu có hàng rẻ là cám ơn luôn mồm rồi... Điền Viên gọi hơn mười nhà, nghỉ uống cốc nước, thấy Nhị ca vẫn giữ tư thế ngồi đọc sách thì chấn kinh, đó là kỹ thuật điện, Nhị ca chăm chỉ như thế từ bao giờ, ai ngờ tới gần té ra ngủ say rồi, vậy mà giữ nguyên tư thế đọc sách, chậc chậc, vị này đúng là kỳ nhân.

..................................................

..................................................

Ngày hôm đó người khác cũng không rảnh, Trình Quải tập trung đám thủ hạ rải khắp nơi theo dõi về, tập trung nguồn tin lại phái các nơi bán hàng, giờ không bán được sách lậu nữa, nhưng bán đồ thủ công không thành vấn đề.

Không ai phát hiện những người này trà trộn trong đám đông, gặp thôn dân đi bán lẻ là mời điếu thuốc lá, tán gẫu vài câu, khoe khoang mình nhập hàng ở đâu, bao tiền, mỗi ngày bán được bao tiền... Làm đối phương nghe phát thèm liên tục nịnh bợ lấy lòng hỏi địa chỉ nhập hàng, dễ mà, sáng mai đến đường Người Hồ, đừng đến muộn không còn đâu, địa chỉ tôi gửi qua tin nhắn cho...

Thế là điện thoại, tin nhắn tán gẫu, tin tức lan truyền, từ đầu thôn tới cuối thôn thì thầm với nhau, nhất là đi ăn cơm tối nghe nói mấy bác gái còn tụ tập với nhau, sau đó về nhà đuổi nam nhân trong nhà ra ngoài, không biết là làm cái gì? Có điều câu trả lời sớm có thôi, cái nhà bị tra xét đầu thôn đó, giấy niêm phong ở cửa bị xé luôn, thôn dân xông vào, đến cả bàn ghế cũng không tha....

Trị an trong thôn rất có trách nhiệm, hơn một tiếng sau báo án, phát hiện trộm vào lấy đồ địa điểm bị tra xét, dân cảnh tới nơi xem xét một lượt báo với đồn trưởng Bạch, mất sạch chổi cùn rế rách cũng không còn, đồn trưởng Bạch thừa biết chỉ thôn dân giở trò thôi. Kệ, mất thì mất đi dù sao chả ai báo án đâu.

Sau đó Soái Lãng biết tin này, lúc đó y đang gọi điện thoại cho ai không rõ, nhỏ giọng thì thầm gì đó rất gian.

Đêm ngày hôm đó, cái nhà y thuê sập rồi, sập một nửa, nghe trưởng thôn nói thì là thời gian qua mưa nhiều, nhà cũ không chịu nổi, nhìn đống gạch ngói ngổn ngang, ai còn nhận ra đó là điểm tra xét?

Thế là xong, tử vô đối chứng, không sợ người ta nắm thóp tra nữa, ai hỏi tới nói tôi không biết là xong, dù sao anh chẳng còn bằng chứng.

Lại một ngày nữa sắp qua đi, chuyện xảy ra ở góc nhỏ trong thành phố chắc chẳng ai để ý, nhưng tiết mục giảm bảo kỳ cuối cùng trên ĐTH được rất nhiều người quan tâm.

Vì tiết mục này xuất hiện nhiều chuyên gia, trung tâm giám định văn vật, hiệp hội nghiên cứu đổ cổ, rồi hiệp hội chơi đồ ngọc... Mà toàn là hội trưởng, chủ nhiệm, chủ tịch xuất hiện, ống kính chĩa vào bảy tám vị ngồi giữa, đều da mồi tóc bạc, cộng tuổi lại chắc phải bốn năm trăm rồi, cũng đáng tin ra phết.

Tiếp đó tới ghế khán giả, úi dời cũng toàn là danh nhân ngành ẩm thực, xe hơi, chứng khoán, máy móc.... Nhiều lắm, ví như Lâm Bằng Phi dẫn phu nhân tham dự, ngồi ở chỗ xung quanh toàn ông chủ dân doanh, bằng vào gia sản không ta chẳng thể nổi bật ở đây.

Riêng điều đó đủ cho thấy những người xuất hiện ngày hôm nay đều không tầm thường.

Đã là ngày cuối cùng, vật sưu tầm tất nhiên vô cùng đáng xem, một cái ngọc bội thời Hán, giá 800 vạn làm người ta xuýt xoa, rồi tới chặn giấy bằng đồng giá 460 vạn, không tin nổi...

Chưa là gì, nổi bật nhất là cục trà cao đen xì xì, thuộc sở hữu nhà sưu tầm nặc danh, hiện trường mời người sáng lập chợ bán buôn trà Trung Châu, người đứng đầu giới đồ uống, các chuyên gia lên uống thử... Vẻn vẹn cạo ít bột trên trà cao, pha trong nước, nhuộm cả sáu cốc nước thành màu đỏ đặc trưng của trà Phổ Nhị.

Toàn bộ hội trưởng xôn xao, theo như người chủ trì giải thích, cục trà cao này do hơn 1000 cân trà Phổ Nhị nấu thành, kỹ thuật đã thất truyền, mấy vị nếm thử trà đều gật gù, khen không ngớt miệng, có vị nói có công hiệu bảo vệ dạ dày, giảm béo, giảm đường huyết, huyết áp cao, chống lão hóa... Có vị khẽ kiến thức về trà mã cổ đạo, nghe như được chứng kiến cục trà trải qua con đường gian nan nhất thế giới mới tới tay người.

Tuy hôm nay náo nhiệt chỉ có thể xem, vì điều này là để trải đường cho hội bán đấu giá sau này thôi, ai cũng mong ngóng ngày đó tới.