← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 052 Chỉ cần khe hở, có thể lách qua. (2)

Tiết mục kéo dài tới 10 giờ đêm mới kết thúc, mọi người còn đứng lại giao lưu bàn tán mãi, không hẳn toàn là nói chuyện về bảo vật, cũng là thời cơ gặp gỡ mở rộng quan hệ, tìm kiếm thêm cơ hội làm ăn mà.

Thịnh Tiểu San gần kết thúc tiết mục mới ra, đầu tiên an bài Kiều Kiều đi cùng với mình về trước, cô thì đi bộ một đoạn, đứng ở đầu đường, lát sau có chiếc Audi màu đen đi qua, cửa sổ xe hạ xuống, cô đưa một thứ vào trong xe. Người trong xe không nói gì cả nhận đồ đi ngay, Thịnh Tiểu San thì tự bắt xe taxi về, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hơn một tháng qua luôn như thế, chụp ảnh trang phục hiện trường là thật, thấy được rất nhiều trang phục, trang sức quý giá, nhưng mục đích quan trọng hơn thì người ngoài không biết được.

Chiếc Audi đen phóng như bay không dừng, từ thành phố đi ra đường sân bay, tốc độ tới hơn 100km/h, đi được 20 phút tới bãi đỗ sân bay dừng lại, lấy thứ Thịnh Tiểu San đưa cho ra, là thẻ nhớ. Hắn là Khấu Trọng, cho thẻ nhớ vào khe đọc thẻ, dựa vào lưng ghế xem hiện trường, không xem bao lâu tựa hồ thấy mục tiêu, vội vàng ấn dừng, đó là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp ngồi ở vị trí không bắt mắt trong đám đông.

Nữ nhân này tên là Từ Phượng Phi, xuất hiện từ kỳ giám bảo thứ sáu, tham gia ba kỳ rồi, nhưng cô ta xuất hiện rất quỷ dị, tới giờ ba huynh đệ của họ còn chưa tra ra được nơi cô ta nghỉ trọ, chắc là dùng tên giả. Thịnh Triểu San tra danh sách khách mời rồi, không có Từ Phượng Phi.

Xem rất lâu tới khi tiếng chuông điện thoại reo lên, Khấu Trọng mới đóng laptop vào đại sản sân bay.

Đi đón người? Chắc là vậy, khi loa phát thanh báo chuyên bay CN756 từ Côn Minh tới Trung Châu hạ cánh, Khấu Trọng tự giác đứng dậy, đứng ở đầu hành lang, không lâu sau nhìn thấy thầy cha đội mũ cỏ cao gầy cùng dòng người đi ra, rất bắt mắt, vẫy vẫy tay.

Đúng, là Cố Thanh Trì, chẳng những không chết mà còn giống trùng sinh, tóc đen mày mực, bước chân khỏe khoắn, trông tựa ông già năm mươi, nào còn vẻ gần đất xa trời cùng tiên phong đạo cốt xưa nữa, nếu đi lướt qua trước mặt, e Soái Lãng cũng chưa chắc nhận ra.

Khấu Trọng giúp thầy cha xách cái vali không nặng, rời sân bay lên xe, xe chưa đi Cố Thanh Trì đã hứng thú hỏi tiết mục giám bảo mới kết thúc, hắn mở laptop đưa thầy cha: “Chính là cô ta, tới xem ba kỳ, bọn con không biết cô ta đến thế nào, đi ra sao, rất cẩn thận.”

“Ha ha, đừng lo, chúng ta không biết đối phương, đối phương cũng không biết chúng ta, chúng ta chỉ ném đá dò đường, đợi xem biến hóa thôi, không vội cuộc chơi thực sự đã chuẩn bị xong.” Cố Thanh Trì không xem nhiều, gập laptop trả lại, giọng điệu tùy ý thoải mái: “Vậy chuyện phía kia thế nào?”

Khấu Trọng giật mình đánh thót, lắc đầu kể tỉ mỉ, tới chuyện tố cáo kho hàng của Soái Lãng, nghe thấy thầy cha chép miệng không hài lòng.

Cố Thanh Trì mắng: “Ta bảo các cậu rồi, chỉ uy hiếp, khiến cậu ta cảm thấy nguy cơ chứ không phải là nguy hiểm. Ôi, thằng nhóc đó ý thức bảo hộ cao lắm, nếu nó ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi thì không còn cơ hội ngồi xuống bàn chuyện đâu, sao lại làm bung bét như vậy?”

“Chuyện … Chuyện này do đại sư ca làm, vốn con làm theo đường lối của thầy cha, nhưng Ngô Kỳ Cương tiếp xúc với khu phong cảnh, thấy lợi nhuận lớn liền động lòng. Ý đại sư ca là, để Kỷ Cương làm chuyện này luôn, phù sa không chảy ruộng ngoài.” Khấu Trọng giải thích.

“Lão Nhị có kế có mưu nhưng kém cỏi ở chỗ này, dù chỉ là chút lợi ích cũng không bỏ qua... Ngô Kỷ Cương có phải là đứa con riêng của Lão Nhị?”

“Vâng, có điều luôn xưng hô là chú cháu.”

“Trước kia làm gì?”

“Trước kia hắn mở công ty nhỏ chuyên bán đồ dùng vệ sinh tẩy rửa, đầu óc rất linh hoạt.”

“Con người thế nào?”

“Còn thế nào được ạ, ăn chơi cờ bạc gái gú rượu chè, kế thừa hết của sư ca rồi.”

“Ha ha ha...” Cố Thanh Trì cười như nghe được câu chuyện cười vậy, đại đa số nam nhân ở tuổi này đều có sở thích tương tự, chẳng tính khuyết điểm, nhưng ông thở dài: “Hỏng chuyện rồi.”

“Không thể nào tuy con và Soái Lãng bàn bạc một lần, nhưng y đâu biết chúng ta muốn làm gì, sao hỏng được ạ?” Khấu Trọng ngạc nhiên.

“Ta không cói chuyện đó, ta nói chuyện các cậu làm.”

“Chuyện này bọn con cũng nghĩ tới rồi, ý sư ca là đuổi luôn y đi, chỉ cần bên công thương tìm ra chứng cứ liên quan tới y, riêng phạt tiền đủ khiến y khánh kiệt, nếu muốn làm triệt để hơn, phán vài ba năm tù cũng dễ.”

“Sai rồi, cậu quá xem thường Soái Lãng, đổi lại góc nhìn đi, cậu nghĩ Ngô Kỷ Cương so với Phi Bằng thế nào? Tôi tán thưởng nhất thằng bé đó là bản lĩnh trấn tĩnh trước mọi chuyện và khả năng luồn lách bất kỳ đâu, không phải là người thường có thể đối phó.” Cố Thanh Trì đánh giá.

“Nhưng bây giờ y đâu được như trước, mấy người bên cạnh y bị bọn con chia rẽ rồi, tên gian xảo nhất bán sách lậu đã trốn, hai tên còn lại chỉ là kẻ ngốc hám lợi, bạn bè hắn cũng bị bọn con xúi bẩy chia rẽ, giờ y hận còn không kịp, tay không y làm được gì.”

“Sai rồi, kẻ bại vì lợi cũng có thể bị người ta lấy lợi để dụ, chẳng qua là quan hệ lợi ích, nếu cần y tổ chức lại đám người đó không khó, thậm chí y cắm rễ ở khu phong cảnh sâu thế nào, đoán chừng các cậu cũng không biết thằng nhãi đó cắm rễ sâu thế nào đâu nhỉ?”

“Chuyện này...” Khấu Trọng tất nhiên không dám không tin lời sư cha.

“Nói cách khác, có chuyện các cậu không nhìn ra, y cũng có thể mua Ngô Kỷ Cương đúng không? Một kẻ mua chuộc được, một không thể mua chuộc, ai đáng tiền hơn? Kẻ biết sợ mới mạnh, không thể lợi dụng mới bất khuất, còn nữa Ngô Kỷ Cương dựa vào đám các cậu mới thành công, còn người thuần túy dùng hai bàn tay trắng, ai lợi hại hơn còn phải nói à?”

“Vậy, Ngô Kỷ Cương sẽ gặp thua thiệt.”

“Hắn sẽ ngã đau.” Cố Thanh Trì khẳng định

“Vậy phải giúp hắn mới được.” Khấu Trọng bắt đầu lo rồi.

“Không giúp!” Cố Thanh Trì dứt khoát nói: “Lão Nhị muốn chứng minh nhãn quang của ta có vấn đề, cho nên mới chừa lại một phần tiền cho đứa cháu hắn, vừa vặn còn quãng thời gian nữa mới tới đấu giá, xem hai con nghé non húc nhau có phải vui không?”

“Nhưng Soái Lãng và thằng làm sách giả bị bên công thương dọa chạy rồi.” Khấu Trọng khởi động xe, cũng có phần không tin.

“Làm gì có chuyện không đấu, Soái Lãng là tiểu nhân có thù ắt báo, quân tử báo thù mười năm không muộn chẳng phải y.”

Một bên là sự thực, một bên là suy đoán, dù là có nghi ngờ Khấu Trọng cũng không nói ra, với lại chuyện này gây thù chuốc oán rồi, làm sao kéo lên thuyền được.

Xe rời sân bay, lên đường cao tốc, nhưng càng đi càng xa Trung Châu.