Q2 - Chương: 053 Có qua có lại, kiếm tiền phải nhanh. (1)
Buổi sáng, vừa 7 giờ, nhà máy Quang Hoa, tường vàng cổng sắt, sản vật thời tem phiếu bao cấp, lúc này là thời gian thay ca, công nhân vừa làm ca đêm vừa ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi nhà máy, bọn họ tăng ca suốt một ngày, kiệt sức rồi.
Trông cửa cũng đang vừa ngáp vừa pha trà thì phát hiện có người muốn trà trộn vào nhà máy, nhìn cách ăn mặc giống người ở quê lên bán rau hoặc là đi lang thang nhặt đồng nát, thế sao được? Nhà máy giờ là của ông chủ tư rồi, đồng nát cũng không cho ai nhặt.
“Đứng lại, anh vào đây làm cái gì?” Trực ban nhảy ra ngăn cản.
“Nhập hàng.” Người kia trả lời đường hoàng.
Khách tới nhập hàng thì tất nhiên sẽ hoan nghênh, có điều với trang phục dép cao su với đồ bảo hộ lao động, nhìn giống đồng nát hơn, trực ban khịt mũi: “ Anh mà nhập hàng á?”
“Nhập hàng thật.” Hán tử giải thích, thấy trực ban nhìn mấy chằm chằm, rút tiền ra: “Nhìn thấy chưa, tôi tới lấy kỷ niệm chương, 2000 cái.”
Bộ dạng uy phong đó không dọa được trực ban, càng cười hô hố: “Chỉ có 2000 mà cũng ra vẻ, người tới chỗ này nhập hàng ít nhất 2 vạn.”
“Đúng, nhưng không phải một mình tôi lấy 2000.” Thôn dân cũng khịt mũi coi thường, vẫy tay xa xa, tức thì một đám người đi xe điện, xe mô tô, xe ba bánh đều có, nam nam nữ nữ thấy vẫy tay kéo tới cổng.
Tự nhiên bao nhiêu người như vậy, bốn trực ban vội nhảy cả ra, không cười nổi nữa, nhìn đám người như thôn dân đi chợ phiên. Người đi dò đường vừa kể chuyện, một người hói rút xoạch tiền ra vỗ phành phạch mắng: “Nhìn thấy không, nhận ra thủ trưởng không, thủ trưởng còn đi qua thôn chúng tôi, uống nước trong thôn đấy, các người là cái thá gì, dám cười chúng tôi à?”
“Tới mua hàng có phải tới đánh nhau đâu, có bán không, không bán tính sau...” Chiếc xe ba bánh chặt ngay cửa, tên lái xe cởi trần quát.
“Này đứng ngây ra đó làm gì, mau lấy hàng ra đây, chúng tôi còn đem về khu phong cảnh bán.”
“Có phải nơi này không, đừng để nhầm chỗ.”
“Này ông không biết đọc à, biển ghi rõ thế kia.”
Một năm miệng mười, ồn ào nhốn nháo, chả ra thể thống gì, trực ban nào trải qua chuyện như vậy, nhìn nhiều người tay cầm sẵn tiền giống mua hàng thật, không dám chậm trễ mời vào phòng trực ban, gọi điện cho giám đốc.
Không lâu sau giám đốc Hà lại một phen hớt ha hớt hải từ trong phòng chạy ra, trị an chỉ một cái, thôn dân liền bao vây, cầm tiền dí vào mặt, lấy hàng.
Giám đốc Hàn nghe đám người ăn mặc như dân tị nạn kia nhao nhao đòi hàng, không mừng mà sốc: “Ai nói với các vị chỗ chúng tôi có hàng, dù có, chúng tôi cũng không bán lẻ đâu.”
Thôi, hỏng là ở câu này, tức thì ông ta bị xô đẩy, có người tuổi cao chỉ tuổi mắng: “Không bán cho chúng tôi chứ gì? Khu phong cảnh Hoàng Hà trừ trưởng thôn của chúng tôi thì do chúng tôi quyết định, có muốn mang hàng tới đó bán nữa không?
Lời này vừa dứt liền có một bác gái to béo lừng lững hùng hổ như muốn đánh người: “Biết chúng tôi là ai không? Người thôn Ngũ Long, khi chưa có khu phong cảnh, nơi đó toàn là đất của thôn hết, cả ban quản lý cũng phải nghe chúng tôi. Không bán chứ gì, thế thì chúng tôi cũng không mua nữa, tất cả đều không mua, xem sau này ai dám mua hàng của ông.”
Bọn họ thương lượng rồi, những người khác giơ tay hưởng ứng.
Giám đốc Hà toát mồ hôi, hô lớn: “Yên lặng, yên lặng, các chú các cô, các huynh đệ, đây là hàng người khác đặt, sao chúng tôi dám bán cho các vị, nếu không thế này, mọi người đặt hàng trước đi.”
“Ai đặt, chúng tôi tìm hắn lấy? Dám không cho, không khách khí nữa.”
“Đúng, thứ này làm cho khu phong cảnh Hoàng Hà, nhà tôi ở đó, tôi phải xem qua.”
“Đừng lắm lời nữa, láy hàng đi, chúng tôi còn về bán...”
Quy tắc đối với đám thôn dân này chẳng có ý nghĩa gì, trả tiền lấy hàng là thiên kinh địa nghĩa, không cướp đã là may rồi đấy.
Giám đốc Hà cuống lắm rồi, bán cũng không được, không bán cũng không được, quản sự tiêu thụ chạy tới giải thích cũng không ăn thua, người ta chỉ biết tiền với hàng, không quan tâm chuyện khác... Phía nhà máy tuy có lén giao hàng cho người khác, nhưng ngang nhiên bán thế này sợ mất lòng ông chủ Soái, đó mới là khách hàng lớn. Đang khó xử thì có điện thoại, nhìn thấy tên Soái Lãng thì mừng rỡ sai bảo an ngăn thôn dân, chạy sang bên nhận máy: “... Ông chủ Soái, mấy giờ anh tới, người ta tới chỗ chúng tôi cướp hàng đây này, chuyện này phải làm sao?”
“Giao hàng đi, người do tôi phái tới lấy hàng, cướp cái gì mà cướp?” Bên kia Soái Lãng quát.
“Hả, người của anh?”
“Đúng rồi, tiền mặt lấy hàng, các ông đỡ phí vận chuyển, mau giao hàng đi, không họ phá nhà máy.”
“Vậy anh...”
“Đừng khách khí, đưa cho họ trước, 15 vạn của tôi vẫn lấy, từ hôm nay trở đi, ông làm ra bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu, giao tiền lấy hàng, gọn gàng dứt khoát, còn không mau đi thu tiền?”
“Vâng vâng...” Bị người ta sai bảo như con, giám đốc Hà vẫn vui vẻ vâng dạ, cúp máy rồi nói: “Yên lặng, yên lặng nghe tôi nói đã... Các vị thương lượng gộp tiền làm một lấy hàng, về tựa chia với nhau, 500 đồng một thùng... Tiểu Húc, gọi kế toán tới đây thu tiền... Tiểu Lam, đi mở kho phát hàng....”
Vừa nghe nói tới mở kho là thôn dân ùn ùn kéo tới khu văn phòng, người lấy kỷ niệm chương, người mua đồ treo trang trí, còn có người gọi điện về hỏi thân thích xem muốn mua loại nào, có người gọi người quen bảo tới ngay lấy hàng kẻo hết....
Cả phòng hội nghị không khác gì cái chợ rau, thu tiền, đưa hóa đơn, cầm hóa đơn ra kho hàng lấy hàng, phía nhà máy cũng nhiệt tình lắm, huy động công nhân tới vác hộ hàng hóa ra tận xe cho người mua...
Bán được 2/3 số hàng làm hôm qua thì nhóm thứ hai tới, nhóm này còn kinh hơn, thấy có người đang lấy hàng rồi thì cuống cuồng, sợ chậm chân....
Chuyến này thực sự là cướp rồi, thôn dân vốn định lấy in ít, nhưng mà bị không khí cảm nhiễm, sợ hết hàng, lộn túi trong túi ngoài ra mua hết, thậm chí hàng vừa ra lò chưa đóng hộp cũng bị người ta khân không còn mảnh vụn nào.
Hai chục năm trước, ở cái thời hoàng kim nhất của nhà máy cũng chưa bao giờ có cảnh tượng này, đến cả công nhân vừa tan ca chưa kịp về cũng bị huy động tạm thời giúp phân phối hàng.
Xong việc một cái ai nấy ngồi bệt xuống đất mà thở, nhìn tình hình này thế nào cũng phải tăng ca, đúng là hạnh phúc trong đau khổ mà.