← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 054 Có qua có lại, kiếm tiền phải nhanh. (2)

Hàng bán tốt như thế có sướng không? Lại chả sướng, giám đốc Hà vốn chẳng sợ hàng tồn, nhưng mà bán hàng chạy thế này không ngờ tới. Quản sự tiêu thụ phân phối hết hàng, chẳng kịp thở đã chạy tới báo: “ Giám đốc Hà, hay thì hay thật, nhưng mà 15 vạn món hàng của ông chủ Soái thì làm sao, tôi sợ chúng ta chỉ làm được hai ba vạn, người ta chê chậm đi nhà khác thì sao? Chúng ta lại vừa nhận 5 vạn đơn đặt Hàng vào ngày kia …”

“Đúng thế, đúng thế.” Giám đốc Hà đã bao giờ vì bán được mà lo cuống lên thế này: “Vậy làm bộ khuôn đúc nữa, nhờ đám ở đường Hoài Hải gia công hộ chúng ta đi... còn nữa, chuẩn bị kho hàng nữa, để riêng hàng của ông chủ Soái vào đó, ai mua cũng không bán, lần này người ta tới mà không có hàng tôi không dám gặp người ta nữa...”

Vừa dứt lời xong thì trực ban chạy vào ào ào: “Giám đốc Hà, giám đốc Hà, lại có nhóm nữa muốn lấy hàng.”

Giám đốc Hà vội chạy ra ngoài cửa sổ thấy đoàn xe máy, xe công nông, ba gác chạy ùn ùn vào sân mà tái mặt, sau đó lại cười ha hả, cười xong lại lo, hàng, hàng, ông ta lấy đâu ra mà bán chứ?

Tình huống ở nhà máy bột đá cũng không khác gì, mới sáng sớm có mười mấy người la hét đòi lấy hàng, nhà máy cũng muốn thương lượng đặt hàng trước, lấy hàng sau, nhưng thôn dân không chịu. May quá ông chủ Soái là người rộng rãi, cho thôn dân lấy hàng trước. Cứ nghĩ là họ lấy vài trăm bức tượng thôi, ai ngờ đây là nhóm đầu tiên giàu lên nhờ kinh doanh khu phong cảnh, hai chiếc xe hàng lái vào, quét sạch hai vạn món hàng của nhà máy, thừa mấy trăm họ cũng lấy hết.

Nghe thấy một người lái xe khẩu khí rất lớn tuyên bố, sau này bán tượng trong thôn do chúng ta quyết, bằng vào cái gì tiền trong thôn cho người ngoài kiếm.

Thôn dân hớn hở đi, nhà máy hớn hở cất tiền vào két, sau đó liên hệ với ông chủ Soái, đơn hàng tăng lên rồi, những 3 vạn món, kinh quá, giám đốc nhà máy mừng lắm, bữa cơm hôm qua mời không uổng, vị này đặt hàng còn khiếp hơn hai nhà kia...

Tiếp đó nhà máy thủy tinh Cửu Châu, nhà máy đồ chơi Tân Nhạc, nhà máy mỹ nghệ Sáng Ý... Mười mấy nhà máy bị vét tới tận hàng tồn, có người cuống lên đi nhập thêm nguyên liệu, người nhờ nhà máy quen biết gia công giúp, rồi còn chạy ra chợ lao động tuyển thêm người.... Đám thôn dân lấy hết hàng rồi, bọn họ còn phải sản xuất hàng cho ba khách hàng lớn nữa.

Không ai để ý, cán cân giữa nhà máy, thương gia, thị trường đang dần mất cân bằng.

Khách sạn Quảng Phát, Điền Viên ngủ bù thức dậy, vừa đánh răng rửa mặt vừa nghe bên ngoài phòng khách Soái Lãng gọi điện thoại liên hồi,

Vụ kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ này Soái Lãng đầu đã đầu tư công sức cực lớn, đầu tiên là xử lý những người buôn bán nhỏ lẻ, sau đó mua chuộc thôn dân, đuổi người ngoài đi, không những thế còn dùng thủ đoạn chẳng quang minh chính đại gì chèn ép hai nhà buôn, sau đó thống nhất chủ đề vật dụng bán ở khu phong cảnh, liên hệ nhà máy có mức giá tốt.

Nhưng đám anh em không nhìn thấy Soái Lãng chạy ngược chạy xuôi lo lót trên dưới, thôn dân càng chỉ nhìn thấy đạo lý đơn giản, thứ này bán rất tốt.

Nguồn hàng nắm trong tay Soái Lãng, từ y tới đám anh em rồi tới người bán lẻ, phân chia địa bàn, vận hành nhịp nhàng, ai ai cũng kiếm được lợi nhuận. Giờ thì xong rồi, thôn dân chỉ thấy, a, nhập hàng trực tiếp rẻ hơn bao nhiêu, không mau tranh thủ nhập nhiều vào bán trước nhà khác, đến lúc đó không ai tổ chức nữa, có thể tưởng tượng loạn thế nào.

Thế nhưng điều này đồng nghĩa phá nát thị trường Soái Lãng dày công gây dựng, đây cũng là điều Phi Bằng lo sợ khiến họ ném chuột sợ vỡ đồ trước kia, bó chân bó tay khi đối phó với Soái Lãng.

Soái Lãng nhờ cuộc tranh đấu với Phi Bằng mà hiểu được đạo lý này, y đang hấp thụ bài học, tiến bộ với tốc độ cả bản thân cũng không ý thức được.

“Nhị ca, làm xong chuyện này về sau anh em chúng ta làm sao?” Điền Viên dò hỏi.

“Mày hỏi anh thì anh hỏi ai?” Soái Lãng trả lời mơ hồ.

Điền Viên không biết Soái Lãng cũng mơ hồ hay là có điều che giấu, nghiêm túc nói: “Nhị ca, đừng giấu em được không, em phải biết trước kế hoạch của anh còn đi tìm việc chứ?”

“Tháng này không tính, coi như anh cho mày nghỉ phép ăn lương, lát anh đưa tiền cho mày.”

“Thôi, anh đã lỗ thành thế này, em còn cầm tiền của anh sao được.”

Soái Lãng ngạc nhiên, đây là cái thằng chuyên ăn chực của mình đấy à, đến chai nước ngọt nó còn ỡm ờ nhờ mình mua rồi quịt cơ mà, nhưng lời này không giống nói dối, vậy ít nhất còn có một đứa ở bên mình, so với đám anh em lớn lên từ nhỏ tử tế hơn nhiều. Soái Lãng cảm thán không thôi: “Lão Tam, gần gây muốn làm gì, tóm lại có lý tưởng gì, nghĩ tới chưa?”

“Em à?” Điền Viên ngẫm nghĩ, bọn họ hiếm nghĩ nói tới chuyện lý tưởng tương lai.

Hắn ngẩn ra một cái, Soái Lãng cảnh cáo: “Đừng nói chuyện muốn sang Nhật làm diễn viên JAV, cũng đừng nói chuyện muốn mở nhà hàng gì đó, anh hỏi nghiêm túc đấy.

“Em chẳng có sở thích gì ngoài ăn với chơi game... Em muốn mở cửa hàng vi tính, tỉnh chơi game, mệt thì ngủ, thuê hai nhân viên kiếm tiền hộ em... Đói thì ship đồ ăn tới, không ai quản, đó mới là cuộc sống.” Điền Viên mặt đầy khao khát, nói ra ao ước thực tế nhất.

“Lý tưởng không cao, rất thực tế, bằng vào cái mồm của mày, có khi ổn đấy.”

“Đúng, em cũng nghĩ thế, nhưng không có vốn, tiền kiếm được chỉ đủ chi tiêu, chả gửi được về nhà đồng nào, em xấu hổ không dám về nhà. Lương bình quân ở quê em gần 2500 rồi, em loanh quanh 3000, không dám nói với ai. Chỉ có theo anh 2 tháng là có lương cao, giờ hỏng hết rồi, Nhị ca, anh nói số em đen không, em ở cty máy tính Thanh Long thì chủ bị lừa tới phá sản, giờ theo anh thì thế này, em xui xẻo, làm liên lụy cả anh...” Điền Viên nhắc lại chuyện cũ, lòng rầu rĩ.

Phải rồi, công ty máy tính của Điền Viên bị lừa cũng đúng lúc quá đi, có phải cũng do đám kia gây ra không? Dù sao tạm thời không quan trọng, Soái Lãng vỗ vai hắn, vẫn là anh em nghèo nhìn vừa mắt hơn: “Không sao, chuyện không ai ngờ, để ý làm gì, thôi ăn mặc cho chỉnh tề.”

“Đi đâu?”

“Loanh quanh, nghĩ xem tới nhà ai ăn chực.”

“Anh lại muốn đi lừa mấy cái nhà máy à?” Điền Viên tức thì nghĩ tới bữa cơm hôm qua.

“A, thông minh lên đấy, không ăn chực của bọn chúng thì của ai, vụ làm ăn lớn như thế thành công, chúng lại chẳng thờ chúng ta như thần tài, thế nào cũng phải kiếm một bữa ngon.” Soái Lãng thần bí nói: “Công việc hai ngày tới của chúng ta là ăn, ngoài ăn chỉ có uống, ăn uống xong chơi chúng một vố.”

Điền Viên nghe đã thấy hay rồi, gạt tương lai với lý tưởng sang bên, gật đầu cái rụp.