← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 055 Có qua có lại, kiếm tiền phải nhanh. (3)

Đúng 9 giờ, một chiếc Toyota đỏ đi qua vạch giảm tốc trước khu phong cảnh, ở trong xe Ngô Kỷ Cương giảm tốc độ phấn chấn chỉ nhà khách Hoàng Hà hào hứng giới thiệu: “Chú, kho hàng của chúng ta ở đây, trước kia cháu có làm ăn với họ, thuê cái sân sau chứa hàng.”

Ngô Ẩm Hữu không nói gì, nhà khách lấy Hoàng Hà đặt tên quá nhiều, không thể dùng tên để làm mốc được, vấn đề quan tâm đầu tiên là: “An toàn không?”

“Không sao, ông chủ là người đương địa, không có chút bản lĩnh sao trụ lại được.”

Xe đi qua vạch cao tốc, tiếp tục hướng tới, hai bên đường cây cối rậm rạp che bóng, đồi núi liên miên, đằng xa sóng đục cuồn cuộn, đó là khu phong cảnh Hoàng Hà.

Ngô Ẩm Hữu lần đầu tiên tới đây xem chuyện làm ăn của đứa cháu, tâm tư lại không ở phong cảnh, nhìn đứa cháu da trắng trẻo, mũi thẳng mày kiếm, khá tuấn tú, khiến hắn nhớ tới chuyện cũ. Thời gian trôi đi, tuổi tác tăng lên, hắn không còn tham vọng gì cho bản thân nữa rồi, thầm đem mọi thứ gửi gắm lên đứa cháu này.

Chỉ là làm âm dương sư lâu năm, bệnh nghề nghiệp nặng, mặt u ám như quỷ hồn: “ Kỷ Cương, chuyện làm ăn ở đó thực sự tốt như vậy à?”

“Vâng ạ, thị trường được bồi dưỡng tốt lắm rồi, cửa hiệu mở ra một cái, mỗi ngày bán mấy vạn món đồ, kinh khủng hơn cháu mở công ty kia gấp 10 lần, một năm kiếm vài trăm vạn chỉ là trò chơi... Như tên Soái Lãng kia, khu phong cảnh ai cũng biết tên, đếm 3 tháng kiếm hơn 100 vạn rồi, lúc tới trắng tay, giờ lái Audi.” Ngô Kỷ Cương nói với giọng đây ghen ghét.

“Vì thế mà chú lo đấy, cẩn thận, giờ nghề nào cạnh tranh cũng quyết liệt, cháu kiếm được tiền thì có người nhòm ngó, huống hồ cháu cướp chuyện làm ăn của người ta, chú lo y không bỏ qua.” Ngô Ẩm Hữu nhắc, ban đầu hắn cũng không coi Soái Lãng ra gì, nhưng gần đây qua chuyện Soái Lãng cướp thị trường ở khu phong cảnh mà Khấu Trọng tìm hiểu được, hắn cảm thấy thằng nhãi đó không tầm thường.

“Không sao đâu chú, cháu tra kỹ lắm, y chẳng có bối cảnh gì đâu, chỉ là hạng lưu manh lừa đảo đường phố thôi, có mỗi người cha là cảnh sát đường sắt, lại còn có hục hoặc, đến cha y cũng mặc kệ y... Ha ha, tin tức do đám anh em hắn kể đấy, chúng nói, y là loại thường bị cảnh sát tóm cổ, để lần sau cháu mời cục công thương chụp cho y mũ sản xuất hàng giả, cho y trốn như chuột luôn... Ha ha ha.” Ngô Kỷ Cương đắc ý.

Ngô Ẩm Hữu không có ý kiến gì chuyện này, sau khi cùng Lão Tam Phùng Sơn Hùng thảo luận để lại đường lui chính là đây, phải có chỗ tích góp tiền dưỡng lão chứ, tranh thủ chơi thằng nhãi kia một vố, đâu phải chuyện xấu.

Không bao lâu xe tới khu phong cảnh, Ngô Kỷ Cương phấn chấn dẫn chú mình tới cửa hiệu mới mở, lúc này khách ra khách vào đã nườm nượp, cửa hiệu rộng 30 mét vuông trang trí cầu kỳ, hàng hóa đủ loại, quầy kính cao cấp, kệ hàng pvc cao cấp, tuy từ mô hình kinh doanh tới sản phẩm đều ăn cắp trắng trợn của người ta, nhưng quan trọng là kết quả, ai để ý chi tiết?

Ngô Ẩm Hữu hứng trí nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở đồng hồ cát tạo hình độc đáo.

Ngô Kỷ Cương nhìn thấy vội lấy cái đồng hồ cát xuống: “Chú Khấu đúng là có nhãn quang, bỏ ra 12 vạn mua lấy bản vẽ và khuôn đúc không đắt, ha ha bây giờ có sẵn hàng, sẵn nhà cung cấp, sẵn thị trường... Chú, không cần lo gì đâu.”

“Không có là tốt.” Ngô Ẩm Hữu gật gù, nhìn khách ra vào tấp nập, nhân viên bán hàng không ngơi tay, bao lo lắng tan biến hết.

“Chú, cháu nghe nói nữ nhân cung cấp bản vẽ này là bạn gái của Soái Lãng, cực kỳ xinh đẹp, cũng bị chúng ta mua chuộc rồi, vẫn khống chế trong tay, nếu mà...” Ngô Kỷ Cương nói một nửa.

“Tính sau đi, trước tiên ổn định chỗ này đã... Với lại, chơi bời thôi đấy, loại nữ nhân bán thân một lần rồi là sẽ có lần sau, chả còn giá trị gì.” Ngô Ẩm Hữu lạ gì đứa cháu mình, cảnh cáo một câu không để ý.

Ngô Kỷ Cương vâng dạ, dẫn chú mình đi chơi, chơi một chuyến hết mấy tiếng, tiễn chú về rồi quay lại cửa hiệu đã là 11 giờ, khách giảm đi không ít, chẳng để ý lắm trưa mà.

Nhưng một cô gái tên Trình Tư Vũ tuyển ở thị trường nhân tài chạy tới, kéo hắn ra ngoài cửa hiệu, tới chỗ vắng báo: “Ông chủ Ngô, hôm nay không ai tới chỗ chúng ta nhập hàng.”

“Không thể nào.” Ngô Kỷ Cương phản ứng đầu tiên là không tin, đội ngũ bán lẻ lớn như thế, toàn là thôn dân giai tầng thấp nhất, loại người này làm quái gì có tình nghĩa hay nghĩa khí gì, không tin còn theo Soái Lãng, bán buôn cho chúng là bố thí rồi.

“ Tôi cũng đang hoang mang đây, hôm qua còn chen lấn vỡ nhà, hôm nay đã 11 giờ chỉ có đúng 1 người tới lấy năm mấy kỷ niệm chương, nhưng không lâu sau trả lại, bảo chúng ta bán đắt quá.” Trình Tư Vũ mặt đầy lo âu.

“Không phải có kẻ giở trò chứ?” Ngô Kỷ Cương nói tới đó nhìn thấy một tên tóc vàng rực đi vào cửa hiệu đối diện, khu phong cảnh chỉ có hai nhà bán buôn, chỉ có chúng chứ ai vào đây được nữa.

Ánh mắt hắn phát ra vài phần độc ác, hai thằng chó đó mấy hôm trước còn ăn cơm với mình.

........................................................

Ở trong cửa hiệu đối diện cũng đang phát sinh chuyện tương tự, Hoàng Quốc Cường vừa chạy vào cửa hiệu kéo ngay La Thiếu Cương ra cửa sau nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi.”

“Cái gì hỏng rồi, bình tĩnh nào.”

“Trong thôn không biết ai tới thành phố lấy được bán thành phẩm đồng hồ cát, họ nói không làm cho chúng ta nữa.”

“Gì, chúng lấy đâu ra công cụ?”

“Mày thật là, xưởng của Soái Lãng nằm trong thôn của họ, hôm qua bị người ta trộm sạch rồi, phá cả tường, chỉ có thể là người trong thôn.”

“Á, lũ điêu dân này con mẹ nó không phải là người, theo Soái Lãng bao lâu như thế, kiếm được không ít, giờ người ta gặp nạn còn tới trộm đồ à? Còn là con người không?”

“Sao giờ, mày nói đi, mày mua bao nhiêu bán thành phẩm như thế, giờ không ai sàng cát cho chúng ta...”

Hai người nhìn nhau ngẩn ra, không biết làm sao, công đoạn cuối cùng của chế tác đồng hồ cát chính là sàng cát mịn, đong đúng số lượng, cho vào đồng hồ, dùng nhiệt hàn kín bình thủy tinh, công đoạn này cần lượng lớn công nhân, địa điểm, cùng cả công cụ nữa, nhà máy thấy phiền không làm, mà làm không đáng công.

Trước kia Soái Lãng quan hệ tốt trong thôn, thuê mấy bà thím rảnh việc làm chuyện này, họ tiện thể vừa tụ tập tán gẫu vừa kiếm ít tiền, giờ bọn họ tự biết làm rồi... Thế thì họ còn cần gì tới người ngoài nữa.

“Hỏng rồi, không phải họ biết kênh nhập hàng rồi chứ? Tao đang bảo cả sáng không ai tới lấy hàng đi bán.” La Thiếu Cương lập tức tới vấn đề nghiêm trọng hơn.

Nhưng hắn chưa biết, đó chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, tới trưa, bách tính chưa bao giờ thiếu trí tuệ có biện pháp hay hơn, người vác bàn, người đẩy xe đạp, trên xe là đống tượng đá, đồng hồ cát, người bán cùng chủ quán bán nước ngọt, người dắt xe lang thang bán khắp khu phong cảnh...

Thị trường từ một tay Soái Lãng lũng đoạn giờ bắt đầu bước vào thời Chiến Quốc rồi.