Q2 - Chương: 056 Bên buồn bên vui, lừa ăn lừa uống. (1)
Nếu có thức ăn ngon, miễn phí, có ăn không?
Nếu có người rót rượu, còn nịnh nọt, có uống không?
Đại đa số trả lời là chắc chắn rồi, Soái Lãng thấy vui một mình không bằng chia sẻ với người khác, nên gọi Điền Viên đi cùng. Điền Viên biết vì sao Soái Lãng quanh năm thất nghiệp vẫn vui vẻ như không có gì rồi, là vì Nhị ca có bản lĩnh tìm niềm vui trong đau khổ.
Lừa ăn mấy nhà máy chả tốn công, hai người buổi trưa tới nhà máy đàm phán một hồi, giám đốc Hà nhiệt tình mời dùng cơm, hai người từ chối mấy lần không được đành khách tùy ý chủ.
Tới nhà hàng hải sản do người Chiết Giang mở gần đó, khá cao cấp, chủ khách ngồi xuống, giám đốc Hà cực kỳ khách khí đưa thực đơn qua, Soái Lãng có vẻ ngại ngần, cuối cùng không nỡ từ chối thịnh tình của người ta, thế là một chuỗi tôm hùm, bào ngư từ miệng y tuôn ra... Điền Viên nhìn thấy rõ ràng cơ mặt giám đốc Hà co giật.
Người Trung Quốc là thế đấy, khi làm việc vô liêm sỉ, nhưng có một loại trường hợp cực kỳ sĩ diện, dù tốn kém mấy cũng cố chịu, chính là trên bàn ăn.
Khi 12 món ăn lên bàn, có bốn người, ăn sao hết, thế này không phải lãng phí à, giám đốc Hà dù muốn lấy lòng khách hàng lớn, không ngại tốn kém, nhưng đối phương làm thế khiến ông ta có chút sinh nghi. Cơ mà hình như nhầm rồi... hàu sống bay vèo vèo, tôm hùm cho vào mồm rút một cái chỉ còn vỏ, càng cua không cần công cụ đập, răng cắn cái rắc... Chớp mắt, í, Trư Bát Giới ăn hết rồi.
Ái dà, té ra người ta ăn khỏe thôi, mình nghĩ người ta có ý xẻo mình, lỗi quá, lỗi quá.
Trong bữa cơm vị chủ quản tiêu thụ liên tục mời rượu, Soái Lãng không từ chối, mời là uống cạn, giám đốc Hà giơ ngón cái tán thưởng, còn nói mình chiêu đãi không tốt, đáng lẽ nên mời một bữa lâu rồi, trong ngôn từ có vài phần áy náy. Nguyên nhân à, mình rõ ràng làm trái giao ước không chỉ một lần, người ta lại lấy đức báo oán, thực sự khiến giám đốc Hà hổ thẹn không thôi.
Soái Lãng giả hồ đồ: “Ông nói buổi sáng lấy hàng hả, khách khí làm gì? Có vài đồng thôi, chúng tôi kinh doanh đồ uống, có tháng nào không nhập mười mấy vạn két. Có điều mười lăm vạn đơn đặt hàng của tôi ông phải tranh thủ, thêm hai ngày nữa, ngày kia, ngày kìa cũng được... Tới lúc thích hợp, tôi tung hết ra thị trường trong một lần.”
Vừa ăn vừa bàn chuyện làm ăn, cái khí độ anh đây không thiếu tiền, nói xong còn nhìn Điều Viên, bộ dạng như chưa bao giờ ăn tôm hùm, cho cả con vào mồm, lén đá một cái. Điền Viên kệ, cứ ăn, hắn biết vụ này thế nào cũng đổ bể, khi cái nhà máy này ôm đống hàng không ai mua, mình tới nơi người ta cầm dao ra đón ấy chứ.
Tướng ăn của tên này quá tệ, cái khác thì được, hay dở gì còn biết mời rượu, che giấu phần nào.
Giám đốc Hà đâu chú ý tới tiểu tiết đó, với lại thời buổi bây giờ người ta giàu lên nhanh quá, văn hóa không theo kịp thôi, chẳng lạ, chỉ lo lắng hỏi Soái Lãng: “Ông chủ Soái khu phong cảnh có thể tiêu thụ được nhiều hàng vậy à?”
“Nhiều á?” Soái Lãng cười khẩy không coi ra gì, đặt đũa xuống: “Ông có biết khu phong cảnh mỗi ngày có bao nhiêu lượt khách không, ít cũng phải mấy vạn, kỳ cao điểm trên mười vạn, tưởng tượng xem chừng đấy người chen lấn một chỗ là khái niệm gì?”
Khái niệm gì chứ? Giám đốc Hà rõ ràng là không hiểu, người ở Trung Châu có mà cả đống, thành phố lớn hơn 7 triệu dân, đã không còn khái niệm nhiều rồi.
Soái Lãng không để tư duy hai người họ hoạt động, nói ngay: “Không biết hả, phải gọi là bùng cháy luôn, một cái kỷ niệm chương bán ở đó kỷ lục cao nhất là 86 USD. Tính ít nhất đi, mỗi ngày bán dăm ba vạn cái không thành vấn đề, du khách thích món này đem về nhà, mua để tặng luôn, mỗi người mua vài cái, chục cái không phải không có... Trước kia tôi khống chế lượng hàng bán giá cao, sau này thì lợi nhuận mỏng đi nhiều, thị trường sẽ mở rộng ra. Không nói khoác chứ, mai không tới 12 giờ, tôi bảo mấy hộ nhỏ lẻ tới quét sạch hàng ông làm.”
Giám đốc Hà và quản sự tiêu thụ lồi cả mắt, run cả người, khẩu khí lớn quá, hai người nhìn nhau, chắc là có thổi phồng, nhưng độ đáng tin rất cao. Xưa nay ông chủ Soái là khách hàng lớn nhất của họ, rốt cuộc trong tay người ta có bao nhiêu người không rõ, sáng nay cử mấy nhóm tới dễ dàng lấy hết mấy vạn món hàng, mà toàn trả bằng tiền mặt, sau đó mười mấy người tới cuối cùng không có hàng, đợi thêm một tiếng vét nốt số hàng họ vừa sản xuất ra, còn bực tức vì tới muộn, không tin sao được.
Điền viên chọn đúng lúc xen vào: “Giám đốc Hà, sản lượng của các ông có vấn đề đấy, chúng tôi có khi phải tìm nhà khác làm cùng ông.”
“ Đừng đừng, chúng tôi làm được mà, cùng lắm chúng tôi để bên ngoài thầu một ít, mỗi ngày sản xuất mười vạn món không thành vấn đề.” Giám đốc Hà chỉ sợ vụ làm ăn lớn bay mất, làm thứ này chẳng cần kỹ thuật sao sang gì, ai có bản vẽ có khuôn đúc cũng làm được: “Yên tâm đi ông chủ Soái, từ mai người của anh tới nhà máy chúng tôi, tuyệt đối không có chuyện tay không trở về.”
“Ok, nói rồi đấy nhé, nếu còn chuyện không đủ hàng, tôi cứ nhè các ông mà tính sổ.” Soái Lãng nghiêm mặt uy hiếp, đồng thời cũng là cho đối phương viên thuốc an thần nữa: “Đúng rồi, còn một việc.”
Hai người kia thấy Soái Lãng ngoắc ngón tay thì máy móc ghé tới gần, lòng có chút hồi hộp.
Soái Lãng nói nhỏ: “Bảo mật đấy, bây giờ mấy nhà cạnh tranh, tôi phải thuê người lấy hàng, các ông đừng có mà để ai biết, chuyện tôi tích trữ hàng tuyệt đối không thể nói ra. Tôi chuẩn bị gom hàng đủ nhiều, đến lúc quan trọng dốc hết ra, ít nhất phải đuổi đi được một nhà... Với các ông mà nói thì chả sao, cạnh tranh thúc đẩy phát triển, mang tới phồn vinh, nâng cao lượng tiêu thụ mà, tôi nghĩ cho hai vị đấy...”
“Đúng, đúng đúng, ông chủ Soái yên tâm...” Giám đốc Hà hiểu rồi, bảo sao chuyện thành như thế, mà người ta nói cũng đúng, đánh nhau càng to, họ bán hàng càng tốt, liên tục khen ngợi Soái Lãng tuổi trẻ tài cao.
Chủ quản tiêu thụ cũng phấn khích, làm một bài diễn thuyết về tương lai hợp tác giữa hai nhà, nói ông chủ Soái cần, vào lúc quan trọng sẽ giúp một tay, giờ thì không tiếc chút tiền bữa cơm nữa rồi.