Q2 - Chương: 057 Bên buồn bên vui, lừa ăn lừa uống. (2)
Cả ăn lẫn uống hơn một tiếng, lúc xuống lầu Soái Lãng rút thẻ lia cho phục vụ viên hô "thanh toán". Giám đốc Hà nhanh như cắt chộp lấy, đưa thẻ của mình cho phục vụ viên, trả lại thẻ cho Soái Lãng, còn vờ giận nói nếu không để ông ta trả tiền là không nể mặt rồi.
Tiễn khách đi một cái, cả hai chạy nhanh về nhà máy, phải họp bàn cẩn thận kế hoạch tăng ca mới được, tranh thủ đám thương gia đánh nhau kiếm một mẻ đã, ai thắng ai bại để hạ hồi phân xử. Tuy có hơi nghiêng về ông chủ Soái hơn, nhưng mà hai nhà kia thắng cũng không hề gì, vì họ là người có lợi mà.
Lại nói hai anh em lừa ăn lừa uống kia, Điều Viên ngồi vào xe một cái là nằm vật ra, vừa khen ngon, vừa bảo Nhị ca quá ác, ăn của người ta tới hơn 4000, bằng nửa lợi nhuận số hàng họ xuất kho hôm nay rồi.
“Tại anh à, anh mày định trả tiền mà, do giám đốc Hà muốn thả mồi lớn bắt cá to đấy chứ …” Soái Lãng ngồi ở vị trí ghế lái, tâm tình có vẻ không tệ.
“Nhị ca, chúng ta không thể chỉ ăn uống được, buổi trưa ăn rồi, buổi tối không ăn nổi nữa đâu, anh nói xem có loại khả năng đó không?” Điền Viên đột nhiên bò dậy.
“Khả năng gì?” Soái Lãng vừa hỏi ra đã biết chả phải chuyện gì hay đâu, thằng này tính nó vậy.
“Thì dẫn chúng ta tới hộp đêm Hoàng Đế chơi chẳng hạn.” Điền Viên hớn hở, cái kiểu ăn no bắt đầu sinh dâm dục, tinh thần phấn chấn: “Em nghe nói ở bên trong Hoàng Đế toàn bộ là em gái tốt nghiệp đại học chính quy, riêng trò chuyện đã thu vài trăm, trang trí xa hoa lộng lẫy như cung đình, có em gái từ trường nghệ thuật dạy ra, tài sắc song tuyệt, hiện giờ đang thịnh hành món nuôi em gái.... Chúng ta không thể chỉ nghĩ tới ăn no, phải có đời sống văn hóa phong phú hơn chứ.”
“Chậc chậc chậc... Sao mày lại lắm tư tưởng xấu xa thế, ăn chực đã không tệ rồi, lại còn muốn chơi gái miễn phí, quá đáng rồi đấy...” Soái Lãng nghe một cái mắng, tiếp đó tự lẩm bẩm: “Nhưng mà có thể thử, nói không chừng được đấy chỉ có điều anh mày trước nay giữ thân như ngọc, mày bảo anh tới chỗ đó, ngại lắm...”
Ọe ọe... Điền Viên đứng dậy làm động tác buồn nôn giơ ngón giữa lên: “Anh giờ phát đạt không lo, đành lòng để em nhìn màn hình giải quyết vấn đề sinh lý à?”
“Ha ha ha, được rồi, nếu có cơ hội anh thử thế nào được chưa?” Soái Lãng làm như bị thuyết phục rồi.
“Thế còn được.” Điền Viên ngồi lại chỗ, xoa xoa bụng tròn xoe, thực sự không ăn nổi nữa, mà còn bao nhiêu nhà máy như thế, không ghé thăm chẳng phải phụ lòng mong đợi của người ta sao.
Một lát sau xe lên đường, mới đầu hơi loạng choạng, sau đó liền đi ổn định, tới mục tiêu thứ hai.
Người đáng lẽ phải đang buồn rầu thì vui quên lối về, người đáng lẽ vui vẻ thì lại rầu thối ruột.
4 giờ chiều La Thiếu Cương chuyên môn chạy tới thôn một chuyến, đúng như Lão Hoàng nói, một đám bà dì bà thím chị hai rảnh việc chỉ ở nhà tán phét trước kia được Soái Lãng thuê giờ chuyển nhà xưởng về nhà rồi. Nam nhân sàng cát, mấy bác gái chỉ huy, đèn khò bật lên, thủy tinh chảy ra, chẳng mấy chốc lại có một cái đồng hồ cát rồi, ngay cả cân cát cũng mong về, công đoạn còn chia ra từng nhà.
Có uất không? Người khác không biết chứ La Thiếu Cương uất lắm, trước kia ở trong thôn, mấy anh em họ chính là thần tài, già trẻ nam nữ nhìn thấy mình còn thân hơn cha mẹ, đon đả chào hỏi. Trước kia họ làm gia công nhận thù lao, cho thêm vài đồng ai nấy tít mắt. Giờ người ta độc lập rồi, làm chủ rồi, thấy La Thiếu Cương tới thậm chí ném vài ánh mắt khinh bỉ.
Quá đáng hơn nữa trong ngôi nhà ba tầng có cái sân rộng, cửa chính mở toang, trong sân hàng chất cao như núi, toàn là bao bì của nhà máy bột đá, đây là một trong số món bán tốt nhất, tượng thu nhỏ mẹ Hoàng Hà, giá từ 30 tới 100 đồng. Giá gốc vừa lộ ra, trời ơi, nhập từ nhà máy có 9 đồng thôi, người trong thôn mừng phát điên.
La Thiếu Cương đứng ở trong thôn một lúc thấy tám chín người lái xe mô tô chạy vào lấy hàng hớn hở lấy hàng đem bán... Vậy là người ta tìm ra nguồn hàng thật rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới mình bỏ mười mấy vạn ra để sở hữu cửa hiệu, nghĩ tới số hàng mới nhập, nghĩ tới số hàng vừa đặt chất đống ở kho, La Thiếu Cương thấy lòng như đè từng tảng đá lớn. Cạnh tranh với ai không sợ, chứ cạnh tranh với đám thôn dân không cần biết lý lẽ, cả nhà bị chính quyền niêm phong còn dám cướp, có gì không dám làm?
Làm sao đây?
Phải đi tìm Soái Lãng, La Thiếu Cương vừa nảy ra ý nghĩ đó, bản thân sững sờ, trước kia thấy Soái Lãng làm mọi thứ quá dễ dàng, bọn họ phơi nắng ngoài kia, y chỉ ngồi đây chỉ tay năm ngón, phét lác với thôn dân, tưởng rằng y làm được thì mình cũng làm được...
Trước kia đám anh em họ ở khu phong cảnh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thôn dân nghe lời hơn con cháu, bảo họ đánh ai là đánh phá đâu là phá... Giờ mới tỉnh ngộ, đám người này không phải dễ nghe lời như thế.
Thậm chí hắn còn không dám đi lên bắt chuyện với người ta, tâm lý ưu việt mất rồi, giờ như trộm vào thôn, lén lút tới, lén lút đi.
Đi một chuyến uổng công quay về, trong hiệu, Lão Hoàng, bạn gái còn cả nhân viên bán hàng đang bận rộn. Cô bạn gái thấy La Thiếu Cường về thì mừng rỡ chỉ du khách ra vào cửa hiệu khoe: “Hôm nay bán được hơn 5000 rồi, em thấy bán sáu bảy nghìn không thành vấn đề, anh xem náo nhiệt không?”
La Thiếu Cương nhìn bạn gái mừng rỡ như thế thì bực mình: “Mừng cái rắm, biết Soái Lãng kinh doanh ở đây mỗi ngày bán bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
“Ba vạn đấy.”
“Ba vạn? Làm gì mà nhiều thế được, không thể nào.”
“Đó là mức trung bình thôi, cao nhất thì anh không biết, có biết lương cơ bản y phát cho nhân viên là bao nhiêu không? 8000, còn có thưởng, chúng ta phát nổi một nửa như thế không?”
Cô bạn gái chấn động: “Sao họ làm được?”
Sao à, do hai thằng nhãi kia mồm mép quá tốt chứ sao, La Thiếu Cương muốn đập đầu vào tường, coi thường người ta quá rồi, hắn không muốn thừa nhận: “Bán buôn, em không thấy không ai tới chỗ chúng ta mua buôn nữa à?”
“Ừ nhỉ, sao thế?” Cô bạn gái lẩm bẩm.
La Thiếu Cương đang hoang mang đây, làm sao thôn dân biết nguồn hàng?