← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 058 Bên lên bên xuống, rối loạn không ngừng. (1)

Một nhà khác cũng đang vì thị trường không như dự tính mà hoang mang, Ngô Kỷ Cương rất coi trọng nhân viên tên Trình Tư Vũ, trước kia ở TTTM làm nhân viên bán hàng, mồm mép nhanh nhảu, chiều nay hắn sai cô gái này đi ra ngoài thăm dò tình hình, khi quay về báo cáo làm hắn mụ mị đầu óc.

Có người bảo là đứa con thứ hai nhà thím Cao làm việc trong thành phố, quen với lái xe đưa hàng, vì thế hỏi ra nguồn hàng. Còn có người nói, không phải thím Cao đâu, là cháu ngoại nhà Giang Tứ, người ta bán đồ thủ công trên thành phố, chỉ đường phát tài cho thôn dân. Người lại báo không phải là không phải đâu, do thằng Đôn Béo bám theo xe chở hàng vào thành phố tìm ra...

Bất kể là ai phát hiện ra thì cũng làm Ngô Kỷ Cương phải cau mày, giờ từ Mai Viên, Phủ Thiên Các, trạm thu phí, đường Sinh Thái đều có quán bán đồ thủ công kèm với bán đồ uống, gọi điện cho bên công thương, người ta không giám quản. Thế là sản phẩm chính trong cửa hiệu giờ tràn lan khắp khu phong cảnh rồi.

Thế này thì hỏng, một cửa hiệu thì độ bao phủ được là bao đâu, nếu chỉ muốn kiếm ít tiền thôi thì được, chẳng sao, có lãi là cái chắc, nhưng hắn muốn chiếm lĩnh toàn bộ thị trường khu phong cảnh, muốn mạng lưới tiêu thụ tỏa khắp nơi cơ. Muốn làm được thế cần đội ngũ bán lẻ, giờ bị người ta phân chia cả rồi, mình kiếm tiền từ mỗi cái cửa hiệu không bõ công bỏ bao công sức ra cướp thị trường như thế.

“Thế này đi Tư Vũ, em liên hệ người quen của em, ai có kinh nghiệm tiêu thụ tuyển cho anh vài người, anh tới phòng công thương làm thủ tục, chúng ta phân ra các tiểu tổ bán hàng tới các nơi... Khoan, tốt nhất là mai phải tới, hàng chúng ta đặt ngày kia đưa tới, khi đó phải mở rộng tiêu thụ, nếu không thì thị trường bị cắt tan nát mất.” Ngô Kỷ Cương nhanh chóng an bài.

Không bao lâu sau chiếc Toyota của Ngô Kỷ Cương tới phòng công thương cách khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long không xa, xuống xe rút điện thoại gọi người quen...

Có lẽ hắn không để ý sau lưng có một chiếc xe van, trong xe có người dùng đôi mắt ti hí mà tràn ngập thù hận nhìn hắn chằm chằm, nhìn hắn vào phòng công thương, ra hiệu cho một đứa thủ hạ bám theo. Chừng mười lăm phút sau thủ hạ chạy ra thì thầm vào tai, Trình Quải quay xe ra mặt đường rút điện thoại.

“Soái Lãng, tao tìm thấy người rồi, thằng chó má đó đúng là có quan hệ với bên công thương, không làm ăn mà chui vào phòng công thương rồi... Ừ, cao nhờ người nghe ngóng, thằng chó định đẩy chúng ta vào đường cùng đấy, giám sát thị trường nói, phải tra bằng được ai thuê tụ điểm hàng giả ở thôn Ngũ Long. Hôm nay có người tới thôn tra rồi, mày có để lại dấu vết gì liên quan tới bản thân không, tóm được là hết cãi đấy.”

“Tra vào mắt, tao có làm hợp đồng gì đâu, toàn giao kèo miệng, với lại cái nhà đó sập rồi, đồ cũng bị lấy hết rồi.” Soái Lãng trong điện thoại không coi ra gì.

“Thật sao?” Trình Quải yên tâm rồi, nếu như thế thì ai bảo bọn họ làm hàng giả được nữa, nhà thì chẳng có hợp đồng gì, thuê miệng với nhau thôi, không có chứng cứ khác để điều tra thì vụ án này coi như xong: “Mày làm à?”

“Tao chưa từng về khu phong cảnh, quần chúng làm đấy.”

“Ha ha ha, lãnh tụ nói thật đúng, tất cả phải dựa vào quần chúng, hay lắm, thế tao chả phải cố kỵ gì rồi, không cho thằng chó đó một bài học không được.”

“Khoan, mày đợi tao biến nó thành hộ nghèo rồi hẵng ra tay, còn nữa, tuyệt đối đừng vì hả giận nhất thời mà ra mặt đấy, trốn sâu vào, đừng để ai phát hiện.”

Trong điện thoại Soái Lãng bình tĩnh phân tích, Trình Quải cũng cẩn thận che điện thoại thì thầm, hai thứ cặn bã mật mưu rất lâu.

............................................................

7 giờ tối, Soái Lãng lái chiếc Audi chở theo Điền Viên đi sau chiếc Santana của nhà máy thủy tinh tới khách sạn Trung Châu.

Buổi chiều hai người họ tới nhà máy, cưỡi ngựa xem hoa đi thị sát sản xuất một hồi, giám đốc đích thân tháp tùng, nơi này trừ đồng hồ cát lượng tiêu thụ cực lớn, còn có vòng giả ngọc, mai hoa ấn, phật ngàn tay đều do nhà máy này sản xuất.

Soái Lãng hỏi một phen chuyện làm kỷ niệm chương thủy tinh, giám đốc nhà máy nghĩ có vụ làm ăn lớn rồi, gọi thiết kế nhà máy tới giải thích khả năng sản xuất, độ khó không cao, nhà máy hứa sẽ làm ra hàng mẫu, tuy Soái Lãng chẳng đặt cái nào hết, nhưng đây là khách hàng lớn, vụ cướp hàng sáng nay do người này ban cho, thái độ khách khí hết sức.

Chuyện này giống lãnh đạo thị sát, nhất định phải chiêu đãi, Soái Lãng sáu giờ tối mới tới nơi, cho nên giám đốc nhà máy hết sức tự nhiên mời cơm, Soái Lãng đùn đẩy một chút rồi đồng ý.

Vì thế liền tới khách sạn Trung Châu.

Nào là salad cá tuyết, nào là gà cay nhất phẩm, sườn nướng đông bắc... Toàn là món ăn nổi danh của khách sạn Trung Châu, rồi rượu Ngũ Lương Dịch lâu năm, nhưng chẳng những Soái Lãng chỉ uống nhấp môi, Điền Viên ăn cũng văn nhã, tựa hồ mấy món này chẳng xá gì.

Nguyên nhân đơn giản hơn nhiều.

No rồi mà.

Lại nói văn hóa Trung Quốc quá nửa là lôi kéo quan hệ trên bàn ăn, làm ăn cũng nửa là hoàn thành trên bàn ăn, vừa ăn vừa uống dễ kéo gần khoảng cách mà.

Thế nên thấy khách ăn uống không nhiệt tình, giám đốc Tần hơi lo lắng, chỉ nghĩ người ta là ông chủ lớn, sơn hào hải vị ăn phát ngấy rồi, cách này khó lấy lòng.

Không ngờ Soái Lãng mấy lần từ chối mời rượu lại chủ động hỏi: “Giám đốc Tần, anh muốn kiếm nhiều hơn cũng dễ lắm, ví dụ gấp đôi lợi nhuận bây giờ không thành vấn đề.”

A, chuyện tốt tới rồi, viên trợ lý vội gắp thức ăn vào bát Soái Lãng, giám đốc Tần khiêm tốn nói: “Xin ông chủ Soái chỉ giáo: “

Soái Lãng thong thả nhai hết miếng cá, như sợ tai vách mạch rừng ra hiệu hai người kia lại gần: “Đầu óc anh cứng nhắc quá, trước kia tôi đặt hàng thêm hai công đoạn, chi phí cao hơn, hàng cao cấp hơn, đó là vì tôi bán trong hiệu. Nhưng lần này tôi tổ chức thôn dân trải hàng diện rộng, không cần cầu kỳ như vậy...”

Ồ, giám đốc Tần động lòng rồi, trước kia hàng Soái Lãng đặt có yêu cầu nghiêm khắc về công nghệ, theo cách gọi dân dã chút là thủy tinh già và thủy tinh non, nói chuyên môn là thủy tinh Kali và thủy tinh Natri. Cái đầu chủ yếu làm cửa kính, cái hai là làm đồ mỹ nghệ, giá cả chênh nhau tới 25%, nhưng mà ai đi lấy hàng lại dùng hàng rẻ để hại bản thân.

“Đừng nhìn tôi như thế, món đó tôi nhận ra, với trình độ văn hóa trong thôn không nhận ra đâu.” Soái Lãng thì thầm: “Vì hai vị nhiệt tình khoản đãi nên tôi mới nói, tình hình thị trường bây giờ là thế này....”