← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 059 Bên lên bên xuống, rối loạn không ngừng. (2)

Điền Viên cười âm hiểm, Nhị ca bắt đầu lừa gạt rồi đấy, quanh đi quẩn lại là lý luận tiềm lực thị trường lớn, thứ đồng nát gì cũng bán được.

Quả nhiên Soái Lãng lại một phen thổi phồng, biết khu phong cảnh đông thế nào không, chẳng kém hơn phố thương nghiệp, dù cứt chó đóng gói cho đẹp cũng bán được: “... Sản phẩm của các anh hơi đơn nhất, thế nào cũng phải phân cấp bậc, giờ có mấy cửa hiệu, sau đó là đám du kích bán lẻ, chẳng thể để hàng bán đầy đường lại cùng chất lượng với trong cửa hiệu đúng không?”

“Cho nên anh phải phân ra, khai phá thị trường tầm thấp, sản phẩm mà, giá rẻ là ăn... Thứ này ai chỉ ham vui ham lạ mắt nhất thời, mang về vứt đó, chứ còn đem thờ cúng hay sao mà cần chất lượng cao?”

Đúng thế, mắt giám đốc Tần sáng lên, chi phí giảm, nhưng giá bán ra sẽ không đổi, ông ta tất nhiên là muốn rồi, Soái Lãng cũng có lợi, như thế nổi bật chất lượng hàng trong cửa hiệu của y, đúng là không việc gì phải bán hàng ngoài đường cùng chất lượng với cửa hiệu.

“Cứ thế đi, anh cứ theo cách tôi mà làm, à, giá cả phải bảo mật nhé, cùng lắm giảm cho họ 5 hào tới 1 đồng thôi, lợi nhuận còn lại của nhà máy các anh, tôi không quan tâm...” Soái Lãng hào phóng phất tay.

Giám đốc Tần mừng lắm vội vàng mời rượu, tính trước tiên thử ít xem sao, trộn lẫn hai loại hàng với nhau bán cho thôn dân xem thế nào, còn giảm giá à, thôi, giảm giá họ nghi thì sao?

Ăn xong xuống lầu, Soái Lãng lại lia thẻ hô thanh toán, nhưng giám đốc Tần nhiệt tình nhất định muốn thanh toán, đành chịu vậy, nhưng mà tuyên bố bù lại y mời đi hát karaoke thả lỏng. Người trẻ tuổi khoái món này, giám đốc Tần già rồi, chịu không nổi, an bài trợ lý xử lý, nói về nhà máy an bài.

Viên trợ lý tuổi còn trẻ, hỏi ý: “Hay, chúng ta tới hộp đêm Hoàng Đế chơi.”

Thế là trúng ý Điền Viên rồi, nếu không có ai đã nhảy cẫng lên hôn Soái Lãng một cái, Nhị ca tuyệt vời chưa, mới buổi sáng còn ao ước giờ thành sự thật rồi, phục sát đất... Mấy cái lý luận thị trường của Nhị ca chỉ là hàng loại bét, nhưng mà bản lĩnh lừa ăn lừa uống là thật, phải học, phải học...

Một ngày trôi qua...

Nhà máy thủy tinh quả đúng như Soái Lãng nói, vì giảm mỗi sản phẩm 0,8 đồng, nên tối về thay đổi quy trình sản xuất, giảm đi hai công đoạn, sáng ngày ra đã bán 4000 cái đồng hồ cát bán thành phẩm cho thôn dân, do thay đổi công nghệ nên kiếm thêm mấy nghìn rồi, nhìn tình hình còn bán dài dài.

Nhà máy Quang Hoa tự làm một phần, phần khác giao bên ngoài gia công, bán tới 8 vạn chiếc, vốn lượng tiêu thụ ở khu phong cảnh lớn, giờ thêm hai hộ kinh doanh lớn, thêm vào đám tiểu hộ, cùng lấy hàng một lúc, con số kinh người, không phải một hai nhà máy cung ứng được.

Nhà máy bột đá vì giá khá cao, nên ngày hôm đó lượng xuất hàng giảm xuống, còn chưa bán hết một vạn bức tượng gia công hôm trước, tuy bán kém hơn, nhưng tình thế khả quan lắm, vì hai khách hàng lớn thêm vào ông chủ Soái đặt tới 6 vạn bức tượng, thế là đủ nhà máy bận rộn rồi.

Buổi sáng xuất hàng xong thì ông chủ Soái mang tới phúc ấm lại đến, giám đốc nhà máy thịnh tình khoản đãi, ông chủ Soái cũng đưa ra một sáng kiến tuyệt hay, làm tượng đá đặc thành tượng rỗng ruột, đỡ tốn thời gian, lại tiết kiệm nguyên liệu, có như thế mới theo kịp mức độ tiêu thụ hàng của khu phong cảnh chứ?

Viên giám đốc hơi do dự, tuy thấy quen chuyện gian thương lấy hàng kém làm hàng tốt, nhưng nghe ông chủ Soái nói bảo nhà máy tự xuất hàng lại thấy không ổn. Ai ngờ ông chủ Soái ném ra một vạn, bảo cứ làm theo ý y 4000 cái trước, bán đi được thì lợi nhuận tôi lấy một nửa, không thì coi như tôi bù lỗ cho ông... Có đảm bảo như vậy, còn sợ gì? Viên giám đốc vâng dạ ngay.

Ngày hôm đó do nhà máy đồ chơi Tân Nhạc mời khách, nhà máy này làm ná nhỏ, bán tốt lắm, trong bữa ăn được Soái Lãng ba hoa một phen, có chút kích động muốn gia công thêm cả cung nỏ. Soái Lãng can vội, thứ đó mà làm, cảnh sát tới gõ cửa ngay.

Lại thêm ngày nữa qua đi...

Hai cửa hiệu đồ mỹ nghệ Hoàng Hà lấy đi 6 vạn kỷ niệm chương của nhà máy Quang Hoa, cùng với thôn dân trước đó chưa tin còn nghe ngóng tình hình, thấy hàng xóm láng giềng bán hàng tưng bừng, hối hả lên thành phố nhập hàng, tạo cảm giác đồ hôm qua bán hết rồi. Thế là giám đốc Hà quyết định phải tăng sản lượng lên 10 vạn.

Nhà máy bột đá quả như Soái Lãng nói, tin tức giảm giá lan đi, 4000 pho tượng bị tranh nhau cướp sạch, đến trưa giám đốc Tần xót xa trả lại Soái Lãng 1 vạn, thêm vào 3000 lợi nhuận. Số tiền này không muốn trả đâu, nhưng mà vị này thần thông quảng đại, không dám không trả, sau này còn làm ăn nữa mà. Đầu tư một ngày kiếm thêm 30% lợi nhuận, tuy tiền không nhiều nhưng làm Điền Viên thất kinh, Nhị ca kiếm tiền thực sự quá dễ rồi.

Soái Lãng còn háy mắt, hay là tôi đầu tư thêm 10 vạn đi, chúng ta cùng bán, lợi nhận vẫn chia đôi.

Giám đốc Tần hết hồn, cười ha hả nói đông nói tây lảng đi, không dám nhận, công nhân của mình, máy móc của mình, nguyên liệu của mình, dại gì để người ta kiếm. Nhưng mà không dám chọc giận đối phương nên nhiệt tình mời một bữa.

Đến tối nhà máy mây tre nghe được tin đồn về ông chủ Soái, nghe nói người này là thần tài, hai nhà máy Cổ Phong và Quang Hoa chỉ hai ngày xuất hàng bằng cả tháng, nghe nói ông chủ Soái thủ hạ đông đảo, cho ai kiếm là người đó phát, người như thế ai chẳng muốn lôi kéo?

Vì thế cuộc sống hạnh phúc ăn uống, mát xa, ktv của Soái Lãng và Điền Viên cứ thế nối dài.

Lại một ngày nữa....

Tiêu thụ không giảm, tượng đá bớt xén nguyên liệu của nhà máy Cổ Phong bị mấy đầu cơ trong thôn, ý định tích trữ hàng trở thành nhà phân phối mới thay Soái Lãng cướp hết hàng, nhưng mà mấy nhà mua quá sớm thảm rồi, giá cao hơn những 4 đồng, bán không nổi.

Cũng trong ngày hôm đó nhà máy thủy tinh Cứu Châu đưa ra phương án thúc đẩy doanh số, nhập hàng trên một vạn có giá ưu đãi, tức thì thôn dân liên hệ với nhau, liền một lúc lấy đi 6 vạn món hàng, lượng hàng của họ đã vượt quá hai cửa hiệu kia rồi.