← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 060 Bên lên bên xuống, rối loạn không ngừng. (3)

Mấy ngày qua trong thôn Ngũ Long cứ sôi sùng sục, thậm thụt ghé tai nhau bàn tán, kể ai nhập hàng từ nguồn mang về bán mỗi ngày kiếm được hơn trăm đồng, thậm chí nhiều hơn, lợi nhuận cao như thế, không sôi lên không được.

Vì thế đội ngũ làm ăn này nhanh chóng lớn mạnh, thêm vào những người vốn có địa điểm bán hàng sẵn, có kinh nghiệm còn gọi cả anh em họ hàng nơi khác tới, chỉ mấy ngày đội ngũ tăng gấp đôi.

Lượng bán lẻ mở rộng, kẻ đầu cơ trở thành bán buôn cũng mở rộng, những người có tiềm lực tài chính, có cửa hiệu dần vươn lên, thành ngôi sao lớn trên thị trường.

Lại thêm hai ngày nữa, Điền Viên không theo Soái Lãng nữa, ai bảo ăn uống bậy bạ, từ hải sản tới thịt thú rừng, hết rượu tây tới rượu ta, thế là nửa thời gian nằm trên giường chờ thức ăn tiêu hóa, nửa thời gian thì ngồi trong nhà vệ sinh, đúng là cái số chịu tội, hưởng phúc không nổi.

Ngày 6 tháng 9, tức tám ngày sau khi Soái Lãng bị đuổi khỏi khu phong cảnh, lái xe đi trên con đường cũ, không khỏi có chút tâm trạng hoài niệm, mấy tháng trước tới đây còn đi xe bus, giờ lái Audi cảm giác không khá hơn là bao.

Ghế phụ lái, Điền Viên lấy ra gói thuốc màu trắng, mở chai nước khoáng uống vào, sắc mặt không tốt.

“Vẫn tiêu chảy à?” Soái Lãng buổn cười hỏi.

“Đi cả đêm, sáng ra không còn gì để đi nữa rồi.” Điền Viên hậm hực, nhắc tới chuyện này lại trách Soái Lãng: “Tại anh đấy, tự nhiên muốn ăn đồ tây, thứ thịt bò chín ba phần đó ai ăn được, hại người ta.”

“Đó gọi là phong cách đấy, chẳng phải mày muốn nếm trải cuộc sống của người có tiền à, người có tiền chính là vậy đó, tiêu chảy và đầy bụng, ha ha ha ...”

“Bảo sao người ta nói đám nhà giàu là súc sinh, thứ đó trừ súc sinh ra thì ai tiêu hóa được?”

“Cho nên anh thấy, anh em mình nghèo sống rất hạnh phúc, chẳng phải hâm mộ ai.” Soái Lãng nói xong không khỏi có chút buồn, có thể cùng nhau trải qua gian nan, lại thông thể cùng hưởng phú quý, nghèo thì một đồng bẻ đôi chia nhau không tiếc, giàu lên rồi thấy người ta hơn mình một chút cũng khó chịu.

Sự kiện này làm y có giác ngộ mới về tài phú.

Điền Viên cũng vì câu này mà động lòng: “Em vẫn thích tới mấy chỗ sang trọng làm súc sinh, trước kia làm gì có cơ hội, tiêu chuẩn cuộc sống ấm no là muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ với ai thì ngủ ... Anh em mình còn kém lắm.”

Xe đi với tốc độ nhanh mà đều, mấy ngày qua ăn uống chơi bời liên miên đã mất cả hứng rồi, tới trạm đầu tiên là sạn đạo sinh thái, Điền Viên chợt chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhị ca, nhìn xem, không phải Gò Mỡ và Trứng Ngốc trong thôn à, hai thằng này mà cũng bày đặt đi kinh doanh ...”

Là hai đứa bé do kết hôn cận huyết sinh ra, đầu óc chậm chạp, chỉ biết vài chữ số trên đồng tiền.

Soái Lãng giảm tốc độ xuống, nhìn bậc thang men theo sạn đạo sinh thái, bốn năm quán hàng, bán toàn là đồ thủ công mỹ nghệ, không chỉ bày trên quán, trên vai trên cổ đeo lủng lẳng.

Y đỗ xe lại gọi bán hàng, vốn gần đó chỉ có hai ba người, ai ngờ vừa hô một cái bảy tám người như dưới đất chui lên, hỏi một món đồ, có người hô 5 đồng, lập tức có người phía sau hô 2 đồng, thế là biến thành "con mẹ mày, thằng bố mày", chửi nhau quên bán hàng.

Soái Lãng bỏ 10 đồng, một nửa mua kỷ niệm chương, một nửa mua Phật ngàn tay, móc gắn chìa khóa, mua rồi mấy người bán hàng chưa đi, nhiệt tình tiếp thị mấy thứ khác qua cửa sổ xe, y chỉ đằng xa: “A, có nguyên một cái xe chở khách tới.”

Đám bán hàng quay đầu nhìn, Soái Lãng tranh thủ chạy mất.

Mấy món hàng vừa mua Soái Lãng chẳng thèm nhìn ném cho Điền Viên, Điền Viên bán hàng hơn hai tháng có mắt nhìn hàng rồi, bĩu môi, kỷ niệm chương nhỏ đi không ít, giảm nguyên liệu mà, tượng Phật thô hơn nhiều, đúng là làm qua loa, ăn bớt công đoạn. Vốn trong suốt cơ, giờ có tạp chất bên trong, thậm chí có cả bọt khí, chất lượng cực tệ. Móc gắn chìa khóa thì lỏng lẻo, lớp mạ không rỉ nhìn là biết chẳng chống rỉ được bao lâu: “Nhị ca, bọn này ở đâu ra, không phải người thôn Ngũ Long, nếu không đã nhận ra anh rồi.”

“Chịu, đâu chả có, chỉ một tuần mà Quang Hoa bán tới đây hơn 30 vạn món đồ, bằng lượng tiêu thụ cả tháng của chúng ta trước kia. Thị trường nát rồi, người trong thôn mệnh ai nấy bán rồi, lại còn mấy cửa hiệu từ thành phố tới tuyển thêm một đám, ai biết ai với ai nữa?” Soái Lãng chép miệng.

Điền Viên nuối tiếc thở dài: “Đáng tiếc, thị trường vốn tốt như thế, giờ hàng loạn, giá loạn, người cũng loạn, thế thì còn kiếm cái rắm.”

Lại qua một trạm nữa, vốn cửa hiệu hai bên đường hàng hóa phong phú lắm, giờ toàn bộ là đồ thủ công mỹ nghệ, treo lủng lẳng khắp nơi, khách thoải mái chọn, nhìn thấy vài người trong thôn lười nhác ngồi đó trả lời khách nhát gừng, chẳng nhiệt tình. Vì người xem thì nhiều mua thì ít, có khi người ta hỏi giá của mình để mặc cả với thằng bên cạnh, mình giảm giá theo thì sống thế nào.

Giá cả giám xuống một nửa rồi, sát giá gốc lắm rồi.

Nếu nói trước kia đội ngũ tiêu thụ do Soái Lãng tổ chức thì thoảng chạy về nhà khoe bán được giá gấp ba gấp bốn, bây giờ hết rồi, đừng mong nói thách một xu, vì du khách nhìn trái nhìn phải đều thấy thứ tương tự, dám mở mồm ra nói "sản phẩm thủ công nhà làm, có một không hai" nữa không.

Bởi thế mà dù người dẻo miệng nhất cũng chỉ ngang kẻ ngốc nhất, tất cả xem hứng thú của khách, có khi mấy đứa ngốc vụng về lại bán tốt hơn.

“Em phát hiện ra rồi, chuyện này giống như em gái ở hộp đêm Đế Vương, muốn ngủ tốn 2000, khách sạn có sao thì, 500 - 600, còn ở hiệu mát xa, 300 là cùng, nếu đứng đường, 100 là hết cỡ ...” Điền Viên tổng kết dựa trên cảm ngộ mấy ngày qua: “Bán hàng không bằng bán cái hiếm, càng nhiều càng chẳng ai cần, giờ tràn lan thế này, đừng nói là kiếm tiền, không lỗ là may.”

Quả nhiên là chẳng trường nào tốt bằng trường đời, rất sâu sắc, Soái Lãng giơ ngón cái.

Tuy thế Điền Viên lại không hiểu một chuyện, mới sáng sớm Nhị ca kéo mình tới đây nhất quyết không phải chỉ để cưỡi ngựa xem hoa: “Nơi này đã nát thành như thế, anh còn muốn quay lại à? Trước kia thôn dân một lòng, không ai dám chọc vào, bây giờ vì bán thêm được ít hàng, họ sẵn sàng hại nhau, nắm cát rời như thế mới khiển tiểu thương nơi khác chen vào.”

“Có loạn mới có trị, không loạn khó trị, chưa đủ loạn đâu, phải thêm vài bó lửa nữa.” Soái Lãng thần bí nói.

Còn chưa đủ loạn? Thôn dân chuyến này chết rồi, thôi, mấy trò xấu của Nhị ca biết ít thì hơn, hao tổn âm đức lắm.