Q2 - Chương: 061 Mưa gió sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng. (1)
Chẳng bao lâu tới khu phong cảnh Ngũ Long, xe đỗ lại, Điền Viên phì cười, đây là nơi phồn hoa nhất, tất nhiên là nơi nhiều người bán lẻ nhất, rất nhiều người đứng trước hai cái hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà, thế này đâu phải chào khách mà là chặn khách mới đúng ...
Trước kia chỉ có trong cửa hiệu có đồng hồ cát và tượng đá thôi, bán lẻ chủ yếu bán kỷ niệm chương, móc gắn chìa khóa các kiểu, giờ thì cái gì cũng tràn lan khắp đường phố, tay ai cũng có, cửa hiệu có mà bán nổi. Mà khách thấy hàng thấy đồ nhan nhản cũng chán chẳng muốn mua, ai chẳng muốn mua cái gì độc đáo chút để làm kỷ niệm.
Điền Viên lén lút nhìn Nhị ca, hiểu rồi, Nhị ca đi xem chiến quả thời gian qua, y đi từng nhà máy, tạo ra nhu cầu giả tạo tăng sản lượng, lại mập mờ tiêm nhiễm để nhà máy giảm bớt chất lượng, hậu quả trực tiếp là thế này đây, hàng nát khắp nơi, chẳng ai hỏi tới. Lại toàn hàng giá rẻ chứ, hai cửa hiệu kia mới đầu đặt hàng giá cao hơn, dù bán ngang giá cũng chẳng đấu lại mấy thứ hàng nát này, coi như ôm hàng mà khóc đi.
Nhìn xa xa, trong cửa hiệu chỉ lác đác người, người bán hàng ỉu xìu bỏ nhoài ra quầy, cũng chán không muốn chào mời khách nữa rồi, Điền Viên thấy hả lắm, đáng đời lắm.
Hận không thể chỉ mặt bọn chúng mà cười.
“Nhị ca, vào xem đi.” Điền Viên mắt híp lại, tiền thuê nhà cao cùng chi phí lớn, không lỗ hộc máu mới lạ.
“Xem cái gì, không có chút tính thương nào hết, không phải xát muối vào vết thương của người ta à?” Soái Lãng nghiêm mặt mắng.
“Cướp đi cướp lại cướp được vụ làm ăn lỗ vốn, có người lỗ nặng hơn anh rồi.”Điền Viên tiếp tục cười trên đau khổ của người khác.
“Anh mày xưa nay những lúc không kiếm chác được gì thì cũng có, nhưng khiến anh mày thua thiệt nhiều như vậy thì không nhiều. Nếu là trước kia anh kiếm từng thằng đấm cả bọn rụng hết răng rồi, có điều hành vi bạo lực nên ngăn chặn, rảnh rỗi tới xem chúng xúi quẩy thế nào có phải tốt hơn không ha ha ha ...” Soái Lãng cũng không nhịn được nữa rồi.
Đang cười thì cách đó không xa xôn xao, người như là bị hút về một phía vậy, xảy ra chuyện rồi, hai người nhìn kỹ lại tiếp tục cười.
Ở chỗ đó có hai người đánh nhau, hàng rơi vương vãi đầy đất, chắc là tranh giành khách rồi, ở nơi này không ai dám đánh người trong thôn, nhưng thôn dân đánh nhau thì chẳng sao. Thậm chí đánh nhau dữ là khác, người này đấm vào mặt người kia, người kia yếu thế, lấy hàng làm vũ khí ném đối phương, đối phương cũng nóng máu, lấy bức tượng dùng làm gạch để đập, chẳng ai thèm nhặt hàng của bọn họ, người rảnh rỗi còn đổ dầu vào lửa, rất nhiều du khách đang ghi hình.
Đợi Soái Lãng và Điền Viên tới hiện trường thì người đã vây kín rồi, hai nam nhân đánh nhau ở giữa bóp cổ lăn lộn trên mặt đất, tát nhau "bôm bốp" không ngừng, càng đánh càng hăng, người xem càng lúc càng vui. Hiện giờ ra đường thấy ông bà già bị ngã không dám đỡ, huống hồ là hai người đánh nhau, Điền Viên nhận ra, một trong số đó từng nhập hàng ở cửa hiệu, định lên can, Soái Lãng giữ lấy lắc đầu, ý bảo đừng, giọng lạnh tanh chó cắn chó, dây vào làm gì cho phiền.
Đợi khi cảnh sát tuần tra tới nơi thì cả hai mặt mày sưng húp, mồm chảy máu, quần áo rách rưới vẫn chửi bới nhau không dứt, bị cảnh sát sợ hỏng hình tượng khu phong cảnh kéo đi.
Cười không nổi nữa, Điền Viên cười không nổi, đều là người trong thôn mà đánh nhau tàn nhẫn như thế, làm người ta lòng nguội lạnh.
Soái Lãng vỗ vai Điền Viên: “Đi thôi, bây giờ đều kiếm không đủ ăn, bắt đầu đào thải tự nhiên đấy, sau này còn đánh nhau nhiều.”
“Nhị ca, anh sớm nhìn ra ngày này rồi phải không?” Điền Viên giọng chất vấn, không biết làm sao cảm thấy không đành lòng.
“Tất nhiên rồi, không ai dám tranh ăn với người trong thôn, ai đầu óc linh hoạt thì tính toán làm sao bẫy người ta, nhãn quang tốt một chút nghĩ làm sao xẻo khách, còn não tàn nghĩ, vì sao họ làm được mà mình không làm được? Hơi ngu một chút thì, họ làm gì mình làm nấy ... Tất cả đều hùa vào làm, không hỏng mới lạ. Đừng thấy họ đáng thương, người đáng thương có chỗ đáng hận, tự họ chuốc lấy thôi.” Soái Lãng quay đầu đi thẳng.
Điền Viên thở dài theo sau Soái Lãng lên xe, thấy Nhị ca không còn là người nhiệt tình biết cảm thông với người cùng khổ khó khăn như trước nữa, giờ khác rồi, Nhị ca lạnh lùng vô cảm hơn nhiều rồi ... Đâu cần vì vài người làm sai mà trừng phạt toàn bộ mọi người như thế?
Chỉ là câu này hắn không dám nói ra.
Chẳng bao lâu tới thôn Ngũ Long, trong thôn nhốn nháo cả đống người, còn có xe cảnh sát, lại có người đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu, đoán chừng trong thôn không giải quyết được mới báo án, trước kia chuyện lớn đến mấy họ cũng giải quyết nội bộ thôi. Soái Lãng mỉm cười, thôn này nát rồi, cả trưởng thôn cũng không còn tiếng nói gì nữa, không chỉ hai người đánh nhau, còn mấy bà thím dính vào, trưởng thôn lẫn cảnh sát ở đó mà vẫn cắn xé nhau.
“Bác Giang, chuyện gì thế?” Soái Lãng hạ cửa sổ xe xuống hỏi một lão nông gần đó.
Bác Giang cũng phải trên 60 rồi, vai vác cuốc, ông thuộc số ít vẫn kiên trì làm ruộng kiếm ăn, không tham gia buôn bán nên cũng không hứng thú với chuyện ồn ào kia, đang ra khỏi thôn: “À, ông chủ Soái, lâu rồi không thấy cậu ... chẳng có gì đâu, nhà Ngũ Muội với Hoa gia đánh nhau.”
“Vì sao lại đánh nhau?”
“Còn vì sao nữa, tiền thôi.”
Soái Lãng còn định hỏi, lão nông kia có vẻ ngán ngẩm lắm bỏ đi rồi, lại hỏi người khác, có người nói trong thôn bây giờ đang đánh trận rồi, hôm qua nhà Lão Tần còn dẫn năm bảy người tới phá hàng nhà Ngũ Thẩm, một bên nói bên kia cố ý hạ giá lôi kéo khách, bên kia không thừa nhận, vốn là hàng xóm láng giềng thân thiết, giờ thì thành kẻ thù rồi.
Đợi rất lâu khi xe cảnh sát đi rồi vẫn còn nghe thấy tiếng chửi bới, dân cảnh cũng không muốn hòa giải nữa rồi.
“Thị trường cạnh tranh khốc liệt quá, nhưng mà phương hướng sai rồi, phải điều chỉnh, trong nhà đánh nhau là không hay …”
Soái Lãng đánh giá một câu vô cảm, xoay vô lăng lên đường, đi ngang qua nơi từng ở mấy tháng, ở đó từng từng bừng náo nhiệt, từng rộn ràng cười nói, giờ thành đống đổ nát hoang tàn chẳng ai để ý, chưa bao lâu mà cỏ dại đã xâm chiếm.