Q2 - Chương: 062 Mưa gió sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng. (2)
Hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà, cái hiệu cũ ấy, không phải hiệu hai gian mới mở.
Buổi trưa, khách khứa thưa thớt, mấy cô gái trong cửa hiệu ra sức chào hàng khách, khách sau khi xem một vòng, đoán chừng thấy đồ trong đây cũng chẳng khác thứ đầy rẫy ngoài đường, nên mặc mấy cô gái nói luôn mồm, liên tục xua tay đi ra.
Liên tục ba bốn vị khách như vậy rồi, người ta gần như chỉ vào nhìn rồi đi, mà hàng đã giảm giá hết mức, không giảm được nữa.
Két một cái, cửa sau mở ra, La Thiếu Cương bị bạn gái tóc quăn nhuộm hung rất trào lưu kéo tay vào cửa hiệu, xem ra hắn rất miễn cưỡng, cô bạn gái vô cùng tức giận uy hiếp: “Anh có gọi không?”
Gọi gì? Gọi điện thoại chứ gì nữa, chuyện đơn giản như thế nhưng La Thiếu Cương lại không làm được, bị bạn gái uy hiếp mới đành giải thích: “ Lệ Lệ, đã kinh doanh được bao ngày đâu, nói không chừng vài ngày nữa tốt hơn, không thể nào vừa mới lấy của người ta đã trả lại, em bảo anh ăn nói ra sao?”
Không nói còn đỡ, vừa nói Lệ Lệ xỉa tay vào mặt hắn: “Bốn người bán hàng, mỗi ngày bán được 1000, anh tính đi, trừ tiền nhà, tiền điện, tiền lương, rồi là phí quản lý cho bên công thương cho đồn công an, rồi phí nọ phí kia ... Cứ tiếp tục thế này, một hai tháng đủ cho anh lỗ không còn xu nào. Quay về thời làm phe vé còn hơn.”
“Muốn sang tay cũng sang tay cho người khác, trả lại Soái Lãng để nó cười cho à?”
“Anh bị ngốc à, anh sang tay cho nhà không kinh doanh món này thì hàng hóa phải làm sao? Còn mấy vạn tiền hàng đấy, anh vứt đi à?”
Nói tới chuyện này, La Thiếu Cương im ngay, sau khi đẩy Soái Lãng đi, vì muốn tranh thủ thị trường, bọn họ nhập lượng lớn hàng, định mở rộng lực lượng bán lẻ khắp khu phong cảnh. Ai ngờ thị trường đột biến, chẳng những bán chậm, giờ đây hàng rẻ tràn ngập thị trường, giờ giá bán gần bằng giá nhập vào rồi, thêm vào đó thôn dân ngày ngày chặn cửa lôi kéo khách, khiến chuyện làm ăn trong hiệu vô cùng ảm đạm, tình thế lại còn ngày một tệ, nhìn đám thôn dân đánh nhau là hiểu tình hình đã tệ tới cỡ nào rồi.
Hôm nay gần cửa hiệu của hắn đánh nhau hai lần, cảnh sát đi qua đi lại đề phòng, tiếng dữ đồn xa, cả du khách nghe nói chỗ này thường có đánh nhau cũng không dám tới nữa.
Lệ Lệ nhịn mấy ngày rồi, lần nữa nổi khùng, muốn trả cái hiệu này cho Soái Lãng, rẻ cũng được. La Thiếu Cương định dùng sự ôn nhu cảm hóa bạn gái, nhưng chiêu trò của hắn không ăn thua nữa rồi. Lệ Lệ đẩy hắn ra: “ Anh có gọi điện thoại không? Em nghĩ cho anh thôi, anh chẳng may để lỗ vài chục vạn ở đây, trong ba năm anh đừng hòng trở mình, tin không?”
Câu này hiệu quả rồi, La Thiếu Cương rút di động ra, đến khi chuẩn bị bấm số lại xấu hổ, đưa cho bạn gái: “Lệ Lệ, hay em gọi đi.”
“Gọi thì gọi.” Lệ Lệ giật điện thoại, bản mặt chua ngoa đanh đá thay đổi tức thì, bên kia vừa bắt máy đã cười tươi như hoa, giọng trong trẻo: “Anh Soái Lãng, em là Lệ Lệ đây ... Anh nói xem là Lệ Lệ nào? Dám quên em, em không tha cho anh ... Hì hì, xem ra anh chưa quên, vẫn nhớ tới em ... Đương nhiên, anh ta quản nổi em chắc, trước kia đáng lẽ chẳng theo anh ta, theo anh mới đúng .... Gì, anh không dám theo đuổi em á, anh sợ gì chứ ... Vậy em theo đuổi anh ...”
F^ck, La Thiếu Cương thấy bạn gái nói chuyện với Soái Lãng còn ôn nhu hơn mình, lại còn buông lời tán tỉnh, cảm giác trên đầu đang nhô lên một cái sừng, trợn mắt uy hiếp. Ai ngờ không ăn thua, Lệ Lệ nhéo một cái, đẩy sang bên.
Tán gẫu vài câu, Lệ Lệ đi vào việc chính, thỏ thẻ cầu xin: “Anh Soái Lãng, em nhờ việc này được không, anh phải đồng ý trước em mới dám nói, nếu anh từ chối thì em xấu hổ lắm ... “
Đoán chừng Soái Lãng không chịu được Lệ Lệ cầu khẩn nên đồng ý rồi, vì La Thiếu Cương thấy bạn gái cao hứng reo lên: “ Anh nói rồi đấy nhé, không được hồi hận đâu đấy, em biết anh Soái Lãng tốt với em nhất mà ... Cũng không có chuyện gì, em và Thiếu Cương muốn đi du lịch ... Du lịch kết hôn á? Không, du lịch trước đã, kết hôn thì còn lâu đi, em vẫn đang khảo sát ...”
“Đi lâu đấy, bọn em định chơi một hai tháng, cửa hiệu không ai trông coi, giao cho người khác thì em không yên tâm, hay là anh Soái Lãng này … ừm, bọn em trả lại cửa hiệu cho anh nhé, bọn em còn vài vạn hàng tồn, cũng nhượng cho anh luôn ... Anh nói Quốc Cường á, không được, anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi, bận lắm ... Anh Soái Lãng, em xin anh đó, Thiếu Cương là đồ ăn hại chẳng hi vọng gì, anh nỡ làm em gái anh khó xử sao ... Đi mà ... Vâng, vâng, em đợi anh ...”
Vẻ mặt của Lệ Lệ thiên biến vạn hóa, nhưng cuối cùng là mừng ra mặt, La Thiếu cương cũng hí hửng, đợi điện thoại cúp một cái, hỏi luôn: “Nó đồng ý rồi à?”
“Chứ còn sao, sáng mai anh ấy tới, nói thật nhé, Soái Lãng ăn đứt anh, sao em lại nhìn trúng loại vô dụng như anh chứ, chỉ được cái mã ngoài ...” Lệ Lệ ném trả điện thoại, cong cớn đi ra cửa hiệu.
La Thiếu Cương đang vui mừng bị một câu nói như thế bẽ mặt, nhổ phì bãi nước bọt.
Cũng buổi trưa hôm đó, phòng cục trưởng chi cục công thương, Ngô Kỷ Cương mời thuốc cục trưởng Lưu, là thuốc lá Đại Trung Hoa, nhưng mà cục trưởng Lưu chỉ rít một hơi rồi đặt xuống gàn tạt, vị cục trưởng phân cục tuổi quá tứ tuần nghiêm túc nói: “Tiểu Ngô, chúng tôi có quy trình công tác của mình, chuyện này đang đi sâu điều tra, đừng nói vụ án này chưa tới 10 ngày, tra nửa năm là bình thường.”
“Với lại điểm bị niêm phong bị người ta phá rồi, hiển nhiên liên quan tới địa phương, đặc biệt là thôn Ngũ Long, gặp phải chuyện quần chúng, độ khó sẽ tăng lên gấp bội ... Có điều Tiểu Ngô, tôi không hiểu, cậu cứ nhất định gây khó dễ cho người ta làm cái gì? Bắt hàng, niêm phong kho, chừng đó đã đủ cho người ta táng gia bại sản rồi, truy cứu nữa không phải thất đức sao?”
Ngô Kỷ Cương cười gượng: “ Có chút ân oán riêng .... Kỳ thực tôi không định làm gì, nhưng mà người mở cái cửa hiệu kia, tôi sợ hắn quay về, chuyện làm ăn của chúng tôi không tiếp tục được nữa. Tôi đoán, giờ trong thôn xuất hiện nhiều người bán lẻ như thế là do hắn giở trò, bây giờ trong thôn loạn rồi, nhà nào cũng kinh doanh thứ này, chú Lưu, chú cứ tới thôn mà tra, đảm bảo bắt nhà nào chuẩn nhà đó.”