← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 063 Mưa gió sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng. (3)

“Ha ha ha...” Cục trưởng Lưu cười dài, cười xong lắc đầu, anh chàng này nhìn qua thì tinh minh lanh lợi, thực chất quá non: “Tiểu Ngô, cậu lớn lên trong thành phố hả? Đừng nói cục công thương chúng tôi, thử tổ chức cục công an vào thôn xem. Chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau nhé, giờ uy tín của cơ quan rất tệ, đừng mong họ phối hợp, không vác đá ném là may đấy. Vào thôn tra à, chưa nói tra ra gì không, an toàn đi ra được là tốt rồi.”

“Nhưng cái nhà đầu thôn bị niêm phong là gì.” Ngô Kỷ Cương vẫn kỳ kèo.

“Khác nhau, nơi đó là người ngoài làm, vậy mà lần đó suýt đánh nhau rồi đấy, chứ nếu thực sự đụng chạm tới người trong thôn, họ liều mạng ngay, xảy ra sự kiện quần chúng, đừng nói tôi, cả khu trưởng cũng phải cuốn xéo.” Cục trưởng Lưu miệng vẫn cười, nhưng trong lòng căm ghét, thằng nhãi con này, nó nghĩ mình là tay chân của nó chắc.

Ngô Kỷ Cương còn chưa nhận ra hành vi dây dưa không thôi của mình bị người ta phản cảm rồi, còn đang nghĩ mình giúp cục trưởng Lưu tháo gỡ bế tắc: “Không sao đâu chú Lưu, giờ trong thôn như nắm cát rời, chúng đánh nhau suốt ngày kia kìa.”

“Cậu con trẻ lắm, thôn dân đánh cãi nhau là ân oán riêng, người ngoài vào kiếm chuyện, họ sẽ đồng lòng đoàn kết. Tiểu Ngô, không phải tôi thoái thác, ai chẳng biết mấy hang ổ hàng giả đều ở trong thôn, cậu thấy mấy cái bị tra ra chứ... Đợi chút, tôi nhận điện thoại.”

Cục trưởng Lưu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhấc máy: “ A lô... Ha ha ha, nghe không ra giọng cậu, tôi sao dám, khai trương rồi à?... Chuyện tốt... Ha ha, tôi thì thôi, đang chỉnh đốn tác phong.. Trưa không được... Tối á?... Ừ tối thì tối, nhưng chị dâu cậu không đồng ý thì tôi chịu đấy...”

Xem ra là nhà nào đó khai trương, muốn mời cục trưởng Lưu, quan hệ cũng không tệ, nói chuyện rất dài, làm Ngô Kỷ Cương đợi tới sốt ruột.

Cục trưởng Lưu liếc nhìn mấy lần, tên đó không biết ý lui ra mà cứ ngồi im đó, làm ông ta thực sự khó chịu, đợi khi có tiếng gõ cửa mới cúp điện thoại. Thư ký đi vào, đợi lãnh đạo ký tên văn kiện, cục trưởng Lưu đánh mắt, thư ký liền hiểu ý, nói trên thành phố có thông báo hội nghị, cục trưởng Lưu đứng dậy, nói thư ký ở lại tiếp khách rồi đi luôn.

Ngô Kỷ Cương cố chạy theo mời cơm, ông ta từ chối dứt khoát.

Vị cục trưởng Lưu này hắn biết thông qua quan hệ của Khấu Trọng, từng gặp mặt, tặng quà rồi, ông ta là người tác thành sự kiện liên hợp tra xét kia, nhưng sau đó... Hết, trừ việc ông ta lên ĐTH trả lời mấy câu phỏng vấn sau này chỉ có câu trả lời "cơ quan hữu quan đang đi sâu điều tra"...

Thế nhưng thực tế là chẳng những không tra nữa, mà cũng chẳng truy cứu chuyện cướp phá địa chỉ bị niêm phong. Ngô Kỷ Cương nào hiểu, nếu là chuyện liên quan tới một hộ kinh doanh, bọn họ tra tới cùng ngay, nếu là dính dáng tới thôn dân, phía dưới không muốn, lãnh đạo có ép chỉ khiến cấp dưới bất mãn thôi, vừa phiền vừa chả lợi lộc gì, ai muốn?

Ngô Kỷ Cương thầm chửi rủa bọn quan liêu chỉ biết ăn tiền, vào xe nổ máy, không được, bực mình vỗ vô lăng, càng thêm khó chịu.

Lúc mới tới thì tràn trề tự tin đắc chí, thậm chí còn nhăm nhe bạn gái người ta, giờ cưỡi hổ khó xuống, hắn chỉ mong đuổi đối phương đi, đừng gây phiền toái cho mình thôi. Nhưng không xong rồi, cục trưởng Lưu không muốn tra tới cùng, hắn hết cách với Soái Lãng, vậy chỉ còn cách đối phó với thôn Ngũ Long.

Đám mù chữ mà cục công thương không dám chọc vào đó, thực ra Ngô Kỷ Cương cũng ngán lắm chứ, nên mới dây dưa với cục trưởng Lưu lâu như vậy.

Mới đầu có người tới trước cửa hiệu của hắn chào mời khách, người trong hiệu đi ra ý kiến vài câu liền bị tát mấy cái, thiếu chút nữa đánh nhau.

Bên mình nhịn rồi, kết quả lát sau mười mấy thôn dân kéo vào cửa hiệu chửi bới làm khách chạy hết, Ngô Kỳ Cương phải ra mặt xin lỗi mời cơm mới qua. Tưởng thế là xong, dè đâu ngày càng tệ, thôn dân ngang nhiên cắm mấy cái cọc treo lủng lẳng đống đồ, rao bán trước hiệu, mà giá thì rẻ hơn bọn họ chứ, chúng bán hàng, lôi kéo khách làm người ta phản cảm né tránh đã đành, gần đây quay sang đánh nhau, một lần đánh nhau ngã vào trong cửa hiệu...

Vậy là xong, nói gì tới kiếm tiền, lỗ tới sặc gạch rồi.

Tính sơ sơ hai gian cửa hiệu còn số hàng trị giá 10 vạn, thêm vào trước đó vì muốn mở rộng thị trường, xin phép phòng công thương cho mở điểm tiêu thụ ở các khu phong cảnh, thêm vào mười mấy nhân viên, lại hơn 10 vạn nữa.

Hai ngày đầu bán còn tạm, doanh thu 6 vạn, giờ thì một ngày chẳng bán nổi 1000, 2000, không đủ trả chi phí. Bực nhất là đám thôn dân cứ đánh cãi nhau không ngớt, làm không khí thị trường ảnh hưởng nghiêm trọng, đã thế chúng còn gây sự với điểm tiêu thụ lẻ của họ, giở mấy trò trộm cắp ra, mỗi ngày tổng kết món hàng bị mất nhiều hơn số bán được.

Phải làm sao bây giờ?

Ngô Kỷ Cương vô kế khả thi, chuyện nằm ngoài phạm trù thương nghiệp, càng ngoài phạm trù năng lực của hắn, muối mặt bấm điện thoại.

“Chú, cục trưởng Lưu căn bản không chịu giúp, chú tìm chú Khấu xem có cách gì không, cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ mất sạch ở đây, hay là tìm Soái Lãng thương lượng, ít nhất phải kéo y ra ngoài, y nấp trong bóng tối phá hoại thế này, chúng ta chỉ có cách bị động ăn đòn...”

Sắp tới giới hạn rồi.

Soái Lãng tới Mai Viên, khu phong cảnh xa nhất, vậy mà ở đây cũng có mấy thôn dân đùn đẩy nhau, tuy cuối cùng kiềm chế được, nhưng y đưa ra một phán đoán như thế.

Đúng, sắp tới giới hạn rồi, suốt dọc đường từ Phủ Thiên Các, Sướng Hoài Đình, Quan Cảnh Đài, đâu đâu cũng có một đám người bán đồ thủ công mỹ nghệ, quá nửa là thôn dân. Một bộ phận thì Soái Lãng không nhận ra, chắc là thôn xung quanh tranh thủ lúc hỗn loạn góp vui.

Du khách qua lại không để ý đã dành, ai mà đứng lại hỏi giá một cái là mười mấy người kéo tới chèo kéo, không mua không cho đi. Thi thoảng lại thấy cảnh sát toét toét còi chạy tới ngăn cản hành vi quấy nhiễu khách, đoán chừng mấy ngày này ngoại trừ mấy thương gia, cảnh sát cũng kêu khổ không thôi, chuyện này muốn gỡ cũng không biết gỡ từ đâu.

Cạnh tranh gay gắt tới mức độ nhất định thì sinh ra các loại chuyện thối nát khác là tất nhiên, không biết lúc này nhớ lại ngày tháng tốt đẹp trước kia, bọn họ có hối hận hay không?

Soái Lãng cười lạnh, không cho một bài học, các người thấy mọi thứ quá dễ dàng.