Q2 - Chương: 064 Mưa gió sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng. (4)
Từ xa có người vẫy tay chạy tới, là Lão Bì, Soái Lãng tạm thời thu lại tâm tư mỉm cười vẫy tay lại, ai ngờ bị Lão Bì ôm thật chặt, y bất ngờ lắm: “ Lão Bì, có phải mấy tháng không gặp vợ nên nhớ quá rồi không, sao ôm chặt thế?”
“Cái thằng nhãi này ...” Lão Bì đấm Soái Lãng một cái, mấy ngày không gặp đúng là hơi nhớ, khác vai Soái Lãng đi tới quán giải khát mua vài chai coca, đưa cho Điền Viên và Soái Lãng, sau đó cả ba tới bãi cỏ bên đường ngồi xuống: “Đã đến rồi thì đừng đi nữa, tối nay mấy anh em uống vài chén đi ... Tôi xa nhà lâu quá rồi, chắc tới Quốc Khánh này sẽ về một chuyến.”
“Lão Bì, về vội thế, không muốn kiếm tiền nữa à?” Soái Lãng cầm chai coca chứ không uống, bán cả hàng giả lẫn hàng thật rồi, sớm mất hứng với nó.
“Thế thôi, nhiều rồi, năm nay nhờ có cậu kiếm gấp đôi gấp ba mọi năm ...” Lão Bì nói tới đó như nhận ra điều gì, sững người: “Hả, cậu lại có đường nào kiếm tiền à?”
Soái Lãng hất hàm ra phía đường: “Thủ công mỹ nghệ thôi chứ sao, ở nơi này trừ kinh doanh ăn uống ra thì đây là thị trường lớn nhất, anh chưa từng nghĩ tới sao?”
“Thôi, đừng nhắc tới nữa, tôi bảo bọn nhóc đi theo không chơi thứ này nữa rồi, thời gian qua người ta cứ như bị điên ấy, đánh nhau suốt, đi bán hàng còn đánh nhau ... Cậu nhìn tên kia, tới vài ngày đánh nhau với người trong thôn hai ba lần, nếu không có cảnh sát thì người ta phá chỗ bán hàng ...”
Lão Bì chỉ một cái lán đơn giản, bày cạnh quán giải khát, cột chống thép không rỉ sáng loáng, trông hiện đại đẹp đẽ lắm, trên là cái mái che nắng màu xanh, treo biển Mỹ nghệ Hoàng Hà, hàng trưng bày không tệ, nhưng mà buôn bán không tốt, có vài người trải áo mưa bán hàng tương tự ngay trước mặt, giá chắc chắn rẻ hơn, thế còn bán thế quái nào được.
Soái Lãng bật cười, hắn biết đó là điểm bán hàng Ngô Kỷ Cương thông qua phòng công thương khu phong cảnh để mở, chi phí không ít, chạy mỗi điểm bán hàng thế này phải vài nghìn, vậy mà hắn tổng cộng có 10 cái: “ Làm ăn không tốt nhỉ?”
Lão Bì nói nhỏ: “May đấy, chứ nếu làm ăn tốt thì thôn dân cho ăn no đòn ... Ôi, người ở thôn quê thật không cách nào nói được, vì vài đồng mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu.”
“Anh không phải cá, sao biết thú vui của cá.”
Soái Lãng ngọt nhạt nói, y biết không ít chuyện trong thôn, khi xây dựng khu phong cảnh chiếm hết đất đai trồng trọt của thôn Ngũ Long. Khi đó bồi thường một lần không nhiều, thôn dân không biết nghĩ xa, có tiền một cái chuyện đầu tiên làm là xây nhà, mấy cái nhà ba tầng khang trang trong thôn ấy, đều là tiền đền bù mà ra.
Giờ thì tiêu hết lâu rồi, ruộng còn lại rất ít, chẳng đủ nuôi miệng ăn, người trẻ tuổi bỏ đi làm ăn xa rồi, ở lại trừ đi làm công thì còn phải đợi chính phủ cứu tế, cứu tế nhiều năm rồi, nơi này nghèo vẫn hoàn nghèo, càng cứu tế càng nghèo.
Bọn họ biết dựa vào Đảng dựa vào chính phủ không chết đói, sinh ra đám người không chịu làm việc đàng hoàng, lang thang ở khu phong cảnh lừa đảo trộm cắp rồi lại đi nhận cứu tế.
Vài ba chục đồng trong mắt Lão Bì không là gì chứ với thôn dân đã là khoản lớn rồi, chí ít cũng đánh chén một bữa ra trò, tuy nhiên Lão Bì nói vậy là vì có tình cảm với cái thôn thuê trọ mấy tháng ngày.
Soái Lãng cũng từng rất có tình cảm với nơi đó, cũng từng muốn góp sức giúp cuộc sống tốt hơn, chẳng ngờ bị dội một gáo nước lạnh. Y như không nghe thấy lời Lão Bì, nói chuyện chẳng liên quan: “La Thiếu Cương định trả lại cửa hiệu cho tôi, anh thấy sao?”
“Hả?” Lão Bì giật mình: “Đừng, chớ có lấy, cậu nhìn đi, cả thủ hạ của tôi cũng không bán cái này nữa rồi, thời gian qua cậu không ở đây nên không biết, khu phong cảnh giờ khác xa lúc cậu đi rồi, dù là cái nhà mới tới cũng không trụ nổi đâu .... Thằng khốn nạn, nó cũng không bán được nữa, định hại cậu đấy.”
“Làm ăn mà, ai chả theo đuổi lợi ích, hại ai cũng giống nhau cả thôi. Đừng nói hắn, Lão Bì, chẳng lẽ anh không cùng mấy tên đó chơi tôi à?” Soái Lãng lạnh nhạt nói.
Lão Bì gượng gạo: “Lúc đó cái nhà mới tới liên hệ với Quốc Cường, Thiếu Cương, hai tên đó nhát không dám đơn độc làm việc này, nhất định kéo tôi vào cùng, một bên là cậu, một bên là anh em cậu, tôi ở giữa đều không chọc vào nổi.”
“Hừ, anh tính vừa nhập hàng riêng, lại nhắc nhở tôi, không đắc tội với ai chứ gì?” Soái Lãng hừ một tiếng.
“Ài, nói nhiều vô ích, ai cũng có chút lòng tham, cậu mắng tôi đi, tôi cạn nghĩ, tôi chịu.” Lão Bì thản nhiên nói, chuyện đó đúng là hắn không phải, song hắn không phải người cầm đầu, chỉ phụ họa thôi.
Soái Lãng thừa biết Lão Bì rồi, lúc đầu bán đồ uống Ác Nhĩ Mã, chính tên này cũng gài mình còn gì, loại người này giận phí công, hơn nữa y cần dùng người, bỏ qua cho Trình Quải rồi thì cũng có thể bỏ qua cho Lão Bì: “ Mắng anh được cái gì, tôi còn muốn về kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ đây, anh giúp tôi không? Tôi giúp anh tới mấy năm.”
“Cậu nói đi, giúp được tôi sẽ giúp, tôi không chối từ, có điều có đám thôn dân kia, tôi vẫn khuyên cậu nên tránh xa, người xưa nói người nghèo không có chí khí, tự hại bản thân, nói không sai chút nào. Bọn họ làm thế này chẳng ai buôn bán được nữa.”
“Đúng thế, vì không ai làm được nữa cho nên chúng ta mới có thể làm.”
Lão Bì nghe mà rùng mình, biết Soái Lãng lại có trò xấu rồi, lúc mới quen nhau, thằng nhãi này đã biểu hiện khác biệt, khi đó mình còn là ông chủ, người khác bán được một xe thì y bán được ba bốn xe đồ uống, nhưng khi đó y chỉ biết cắm đầu làm việc, tâm tư đơn giản lắm, làm gấp hai gấp ba người khác nhận lương tương tự vẫn vui vẻ ...
Thấm thoắt mấy năm trôi qua, chú nhóc ngày xưa càng ngày càng lão luyện, càng gian xảo, tuy thế trong lòng vẫn có bầu nhiệt huyết. Kỳ thực y thích giúp người khác, dù bề ngoài không tỏ ra là vậy, tuy gian nhưng vẫn có mặt đáng yêu là thế.
Giờ đây, Lão Bì nhận ra trong mắt Soái Lãng chỉ có sự lãnh đạm, cũng chẳng trách y được.
Soái Lãng không bận tâm Lão Bì nghĩ gì, ngoắc tay hắn lại gần thì thầm một hồi, Lão Bì nhíu mày không hiểu lắm, hỏi lại, dần dần mồm há hốc ra, gật đầu liên hồi, mặt cũng dần bừng sáng, hoàn toàn khác với vẻ ủ ê vừa rồi.