Q.2 -Chương 065 Bàn chuyện không thành, sinh ra phiền phức. (1)
Điền Viên nhìn hai người họ thương lượng xong, sau đó Lão Bì mặt mày hớn hở kích động vội vàng rời đi, còn Soái Lãng đứng dậy đi lên xe, hắn mới đuổi theo hỏi: “Nhị ca, anh định làm gì?”
“Đừng hỏi, mày chuẩn bị về cửa hiệu bán hàng đi.” Soái Lãng phẩy tay.
Điền Viên kinh ngạc: “Hả, anh thực sự muốn tiếp nhận lại cái cửa hiệu đó à?”
“Đương nhiên, anh đã đồng ý rồi mà.” Soái Lãng thản nhiên nói.
Điền Viên lòng như lửa đốt, nhắc: “Em còn tưởng là anh trêu họ thôi chứ, tình hình thế này còn buôn bán gì được nữa.”
“Anh kiếm được, hắn không kiếm được, hắn lỗ, anh chắc gì đã lỗ... Mày nói đúng không?” Soái Lãng vặn chìa, lên đường khu phong cảnh.
Điền Viên mặc dù biết Nhị ca bản lĩnh hơn người, nhưng tình hình đã thế này rồi, anh ấy dựa vào cái gì để tự tin như thế... Đúng rồi, bây giờ nguồn hàng do anh ấy thao túng, anh ấy định làm gì à? Nhưng nguồn hàng và thị trường đầu cuối lại là hai chuyện khác nhau, hắn nghĩ không ra.
Không lâu sau xe tới đồn công an khu phong cảnh, đón đồn trưởng Bạch, đồn trưởng Bạch kêu ca luôn mồm, thời gian qua đồn nhận không ít tố cáo, dân cảnh trong đồn thì huy động hết, phái ra khắp nơi, căng mắt nhìn, vậy mà xểnh ra chút là đánh nhau, cãi nhau, chém khách, trộm cắp …
Tình hình chỉ có thể nói bằng một chữ: Loạn!
Cứ thế này sớm muộn cũng tới tai chính phủ, không khéo cái ghế ông ta cũng bay.
Không chỉ ông ta như lửa đốt đít, phía phòng công thương mấy lần thương lượng chỉnh đốn thị trường khu phong cảnh rồi, thương lượng bế tắc. Nếu là thương hộ bình thường còn dễ, nhưng đều là người trong thôn, đối phó không xuể, đừng bảo người phòng công thương đi ôm bom, dù gọi đám lưu manh tới, gặp phải thôn dân cũng ngán.
Một bên là thị trường hỗn loạn, tố cáo không ngừng, có người lên cả thành phố tố cáo, một bên là tranh chấp không dứt, ngày nào cũng có những sự kiện đánh nhau, đám thôn dân không chịu nộp tiền phạt này đồn công an thuyết phục nổi chắc.
Trên xe đồn trưởng Bạch nói không ngớt, ông ta hoài niệm thời gian Soái Lãng quản lý nơi này, có rắc rối gì ông ta bảo Soái Lãng một câu là dẹp yên hết, đến tối ung dung làm vài chén rượu nữa, giờ hết rồi...
Hai vị vốn không cùng đường lại sóng vai nhau vào ban quản lý khu phong cảnh, không lâu đi ra lại tới phòng công thương, buổi trưa cùng người phòng công thương tới nhà hàng Hoàng Hà ăn cơm, cả tuần nay đây là lần đầu tiên phải móc ví mời khách …
Trong bữa cơm Điền Viên nghe ra, Nhị ca thực sự đang trải đường quay về khu phong cảnh.
Lần này còn làm hoành tráng hơn trước.
………. ……….. …………..
“Không gọi được à?” Giám đốc Hà nóng ruột hỏi.
“Gọi được nhưng không ai nhận máy.” Quản sự tiêu thụ mặt tái me tái mét trả lời.
“Gọi tiếp đi.” Giám đốc Hà ra lệnh.
Một lát sau quản sự tiêu thụ trả lời một kết quả nản lòng: “Tắt máy rồi.”
Thế là giám đốc nhà máy khuôn đúc Quang Hoa lo sốt vó, hôm nay lo suốt cả ngày, lo cái gì? Thì mười lăm vạn kiện hàng đó. Hôm qua đã thông báo cho ông chủ Soái lấy hàng, nhưng mà đã một ngày rưỡi rồi mà chẳng thấy người đâu, hôm nay không tới làm giám đốc Hà cảm thấy có chỗ bất thường rồi, vội vàng liên hệ với ông chủ Soái, kết quả... Tắt máy rồi.
Lo chứ, mấy ngày qua ông ta liên hệ với ba nhà máy để nâng cao sản lượng, cả kỷ niệm chương lẫn đồ trang sức, cộng lại tới bốn năm chục vạn chiếc. Hiện giờ làm ăn khó khăn, một năm có tới một phần ba thời gian nhà máy hoạt động không hết công suất, nếu có vẫn đề gì, lần này nguy mất.
Nhưng không đúng, giám đốc Hà cứ thấy có điều kỳ quặc, mà kỳ quặc ở đâu, đi qua đi lại trong văn phòng: “Tiểu Giang, cậu có thấy chúng ta bị lừa không?”
“Không giống.” Tiểu Giang lập tức lắc đầu, câu hỏi này hắn tự hỏi bản thân rồi.
Đúng thế, không giống lừa gạt, suy nghĩ hai người giống nhau, nhà máy trong quá trình kinh doanh gặp phải không ít kẻ lừa đảo, đại đa số là nộp tiền đặt cọc, sau đó nghĩ cách lấy hàng mà không thanh toán nốt số tiền còn lại; nếu không thì giả danh đơn vị nổi tiếng nào đó tới đặt đơn hàng lớn, sau đó đòi chiết khấu lớn cho bản thân, nhưng... nhưng ông chủ Soái không giống kẻ lừa đảo, hàng còn trong kho của họ, y không lừa nhà máy, còn sáng tạo không ít lợi nhuận.
“Rốt cuộc có chuyện gì chứ?” Giám đốc Hà không hiểu, chuyện quái lạ vô cùng.
“Hay người ta kẹt chuyện gì?”
“Không thể nào, thời gian qua y gần như tới hàng ngày, không thể nào tới ngày lấy hàng lại không đến, lại còn tắt máy nữa, rõ ràng là cố ý.”
“Đúng thế, rốt cuộc là sao?” Quản sự tiêu thụ cũng nhấp nhổm.
Hai người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, mười lăm vạn món đồ không phải là nhiều, cũng không tính là ít, nhà máy đầu tư có 200 vạn thôi, mỗi xu mỗi hào đều tằn tiện. Mặc dù bán ra ngoài là sản phẩm xà xẻo, nhưng hàng của ông chủ Soái là loại làm thật 100%, không dám có chút giả dối nào.
“Sớm biết thế thì nên thu ít tiền cọc.” Giám đốc Hà hối hận, kiểm điểm sai lầm của bản thân.
“Giám đốc Hà, người ta có đưa, nhưng chúng ta không nhận.” Quản sự tiêu thụ nhắc nhỏ.
À đúng, người ta có đưa mà, bốn hôm trước người ta tới mang theo 2 vạn muốn đưa cho nhà máy, thúc giục tiến độ, có điều hôm đó vừa vặn gặp lúc trong thôn tranh nhau lấy hàng, giám đốc Hà thấy một hai ngày khó mà làm đủ hàng cho người ta, nhận tiền rồi mà không có hàng ăn nói làm sao? Với lại quan hệ đã thân thiết thế rồi, khách khí vài câu nói không cần... Hơn nữa ông chủ Soái suy nghĩ cho nhà máy, góp ý nhiều kiến nghị tốt, làm luôn giúp công tác tiêu thụ.
“Không đâu, y tuyệt đối không lừa chúng ta, vì y đâu có được chút ích lợi gì, đúng không? Chẳng được lợi gì còn tốn công sức nữa, đúng không?” Giám đốc Hà khẳng định cũng là để trấn an bản thân.
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế.” Quản sự tiêu thụ phụ họa.
“Chúng ta không thể vì thời buổi này nhiều kẻ lừa đảo mà nghĩ xấu cho người ta, ông chủ Soái đã giúp chúng ta rất nhiều, nói ra chúng ta không trả thù lao đã là thiệt thòi cho người ta, đúng không? Cho nên chắc chắn sẽ tới.”
“Đúng, tôi cũng nghĩ thế.”
“Thế này đi, chúng ta chia nhau ra tìm, cậu liên hệ với nhà máy thủy tinh, tôi tới nhà máy bột đá xem sao...” Giám đốc Hà an bài xong đi ngay, nói an ủi bản thân thế thôi chứ lo lắm.
Có điều kết quả không nói cũng biết, mấy nhà máy cảnh ngộ giống nhau, mong ngóng ông chủ Soái tới lấy hàng, nhà máy bột đá còn tệ hơn, trừ 2 vạn hàng của ông chủ Soái, còn đống hàng cắt xén, giám đốc Tề hối hận vì sao không lấy tiền cọc lại hồ đồ sản xuất nhiều như vậy.
Nhưng mà không ai nghĩ ông chủ Soái lừa ai cả, vì sao thế? Nói thử xem, y lừa cái gì nào, không lấy tiền, không lấy hàng của mình, thế thì lừa gì chứ?