← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 066 Bàn chuyện không thành, sinh ra phiền phức. (2)

Bong bóng thổi lên quá nhanh cho nên vỡ càng nhanh, đầu nguồn nhà máy, ở giữa nhà buôn và thị trường tiêu thụ không thuận lợi bỗng nhiên như dòng nước chảy thuận lợi bị tảng đá lớn ném giữa dòng.

Nhiều người không ngồi yên được nữa, Khấu Trọng là một trong số đó.

Buổi trưa đại sư ca gọi điện hỏi, thậm chí 2 lần chỉ để hỏi kỹ tình huống của Soái Lãng, Ngô Kỷ Cương nghi ngờ Soái Lãng giở trò sau lưng, đáng tiếc đối phương từ ngoài sáng đã chuyển vào trong tối, Khấu Trọng không còn nguồn tin tức nữa, nhiều ngày rồi không biết Soái Lãng ở đâu, làm gì?

Khấu Trọng quyết định đích thân đi xem chiến quả, ba giờ chiều tới khu phong cảnh, xem qua vài địa điểm, là người làm ăn, nhìn một cái là hiểu bảy tám phần thị trường rồi, hiện giờ loạn thành thế này. Chẳng trách Ngô sư ca và cháu hắn đứng ngồi không yên, bọn họ ít nhất đã ném 50 vạn vào nơi này.

Đến khu phong cảnh Ngũ Long, cảnh người người chen lấn không dễ chịu gì, từ bãi đỗ xe tới cửa hiệu của Ngô Kỷ Cương gặp bảy tám người bán lẻ chào hàng, may là Khấu Trọng cao lớn hung dữ không ai dám làm phiền, đợi khi vào cửa hiệu, nhìn ra ngoài chênh lệch quá lớn.

Vắng tanh, ngoài nhân viên ra thì chẳng có ai, một vị khách cũng không.

Khấu Trọng mà không nhìn thấy ở nơi khác cũng loạn như vậy còn nghĩ có người cố ý an bài người bán lẻ ở đây để phá hoại.

Cửa hiệu vắng tanh, biết làm sao, cửa bị tắc rồi, mấy nhân viên không biết Khấu Trọng, nghĩ là có khách tới, nhiệt tình lắm, tới hai người ra đón, mặt mày niềm nở. Khấu Trọng nhìn quầy hàng sáng bóng, mặt đất sạch như mới lau, thế là đủ biết lâu rồi chẳng có ma nào ngó ngàng, nhìn ra cửa lần nữa, vừa có một vị khách tới bậc thềm, bảy tám người bán lẻ bâu tới, người kia ngại phiền, vội vàng bỏ đi ngay.

Bị hai cô gái vây quanh đon đả mời chào, Khấu Trọng dở khóc dở cười, thực sự hai cô gái còn rất trẻ, cũng ưa nhìn, không đành lòng nên bỏ tiền mua một cái đồng hồ cát trông rất tinh xảo rồi rời hiệu.

Vừa ra ngoài một đám bán lẻ nhao nhao.

“Chú ơi, bọn chúng chém chú đấy, cái này cháu bán 10 đồng, chúng chém chú bao nhiêu?”

“Anh bạn, trả hàng đi, không cần biết họ bán bao nhiêu, tôi bán rẻ hơn.”

Khấu Trọng không trả lời, rẽ đám đông quay về xe, đặt đồng hồ cát lên ghế phụ lái, lùi khỏi bãi đỗ, đi được một đoạn đỗ bên đường. Rốt cuộc có phải Soái Lãng làm ra chuyện này không, nếu là y sao có thể làm ra được, không thể nào, y đâu thể huy động nhiều người như thế, càng không có thực lực tài chính.

Nếu đổi lại là mình thì có làm nổi không?

Khẳng định là không, Khấu Trọng đóng cửa sổ xe gọi điện cho thầy cha kể thật tỉ mỉ chuyện nhìn thấy không thêm thắt chút ý kiến cá nhân nào.

Cố Thanh Trì cười ám thị: “Cậu nghĩ mà xem, mới hơn một tuần mà thị trường đã loạn tới mức đó, không có người cố ý không thể làm được chuyện này, vậy ai có khả năng phá hoại nhất? Tất nhiên là người ngã ở đó, vừa có năng lực lại hiểu nơi này, còn ai được nữa?”

“Nhưng làm thế y đâu được lợi gì?” Khấu Trọng nói ra nghi ngờ duy nhất của mình.

“Chưa chắc đâu, người nhìn thấy cơ hội luôn là số ít, chuyện thao túng thế nào ta không hiểu, nhưng khẳng định có lợi cho cậu ta... Hãy tin chắc cậu ta được lợi đi sẽ dễ tìm ra manh mối. Còn nữa, nếu cậu ta cùng nhà máy thao túng từ đầu nguồn thì vô cùng đáng sợ, chuyện này không phải là chỉ nhắm vào Ngô Kỷ Cương nữa đâu... “ Cố Thanh Trì tán thưởng, chẳng bận tâm bao nhiêu người vô can bị cuốn vào, ông ta đơn thuần nhìn vào thủ đoạn mà tán thưởng thôi.

Khấu Trọng thấy khó tin, chuyện này bảo thầy cha làm thì hắn còn tin, chứ thằng nhãi con như Soái Lãng à: “Thầy cha, y lấy đâu ra nhãn quang đó chứ?”

“Có đấy, dù ta không dám nhận công, nhưng cũng chỉ điểm cho chú nhóc đó không ít, chỉ là khả năng tiếp nhận của y còn lớn hơn ta nghĩ, ha ha ha...” Cố Thanh Trì có vẻ vui lắm.

Chuyện này Khấu Trọng không trực tiếp tiếp xúc với Soái Lãng nhiều vẫn giữ một phần nghi vấn, chuyển sang chuyện khác, nhắc: “Thầy cha, hôm nay đã là mùng sáu rồi.”

“Không phải đấu giá tới 18 mới bắt đầu sao?” Cố Thanh Trì biết hắn lo cái gì, chẳng hề tỏ ra sốt ruột.

“Nhưng giờ loạn thế này, không biết tiếp tục thế nào, con sợ lỡ việc.”

“Không sao, khi chưa nhìn rõ điểm mấu chốt dù có làm nhiều tới mấy cũng vô ích, cậu nói chuyện với Liêu Hậu Khanh nhiều vào, nhãn quang tên săn đầu người đó cực chuẩn.”

Giọng thầy cha rất bình tĩnh làm Khấu Trọng yên tâm hơn không ít, định về thành phố vẫn lo cho chú cháu Ngô sư ca, gọi điện cho Ngô Ẩm Hữu thương lượng, an bài Hoàng Hiểu dẫn vài người của thủy sản Khấu Trọng tới khu phong cảnh đề phòng.

Hắn cứ nhớ lại câu cám ơn của Soái Lãng hôm đó trong văn phòng là có cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi, bằng vào giọng điệu lạnh lùng khi đó, tuyệt đối không đơn giản chỉ cản khách thế này. Suy nghĩ mãi lại gọi thêm cuộc điện thoại nữa, địch trong tối mình ngoài sáng rất bất lợi, phải moi Soái Lãng ra mới dễ.

……………. …………… ………..

5 giờ chiều, Soái Lãng lái xe lên đường khu phong cảnh, tâm tình sảng khoái hơn lúc tới nhiều, cụ thể y làm gì ở phòng công thương và ban quản lý thì Điền Viên không biết, định hỏi thì Soái Lãng nói trước.

“Không cần hỏi, lần này anh mày trở về sẽ không đánh du kích như trước nữa, anh muốn đường hoàng lấy giấy phép kinh doanh, đăng ký nộp thuế, anh muốn cái chính quy tà làm công dân tuân thủ luật pháp... Chúng ta từ giờ làm gì cũng phải đàng hoàng đường đường chính chính, không thể như trước kia, người ta muốn chơi thì vươn tay ra là nắm ngay được bím tóc.”

“Hả?” Điền Viên trông cái mặt còn khó chịu hơn cả ăn thịt bò sống bị tiêu chảy, đang định hỏi gì thì lần nữa bị phá, điện thoại của lão đại gọi tới, giờ mới nhờ ra suốt cả tuần đi lừa ăn lừa uống chưa về: “Dạ... Em đang ở cùng Nhị ca... Vâng anh ấy đây.”

Nói rồi đưa điện thoại cho Soái Lãng.

Phía bên kia Hàn Đồng Cảng muốn mời cơm, Soái Lãng từ chối, có điều Hàn Đồng Cảng rất kiên quyết, do dự hồi lâu Soái Lãng mới đành đồng ý, ném trả điện thoại.

Điền Viên nghi ngờ: “Nhị ca, anh và lão đại làm sao đấy?”

“Đừng đoán lung tung, làm sao là làm sao?” Soái Lãng không thừa nhận, có điều ruột gang đang lộn tùng phèo lên, lão đại đối với bản thân còn keo kiệt, lấy đâu ra chuyện mời khách, rõ ràng có vấn đề.

“Trước kia mấy ngày không gặp là anh em mình nhất định tụ tập một chỗ ăn uống tán phét nửa ngày, giờ anh làm sao thế, em cảm giác anh né tránh Hàn lão đại.” Anh em sống với nhau lâu, Điền Viên không nghĩ cũng thấy chuyện không bình thường.

“Đoán linh ta linh tinh, giờ chúng ta còn thiếu cái ăn à, mày ăn nổi không?” Soái Lãng chất vấn.

“À, anh nói cũng phải...” Điền Viên ôm bụng, vẫn còn óc ách lắm, ăn không nổi, nhưng lão đại mời không thể không đi, lại nghe lão đại mời tới đường Văn Hóa, nơi đó nhiều người Tây sống, hắn nghĩ tới đồ Tây đã sợ rồi, thế là không làm phiền Soái Lãng nữa.