Q2 - Chương: 067 Tâm kết khó giải, tình người khó đoán. (1)
Từ lúc bắt đầu nảy sinh ý đồ với Lôi Hân Lôi, Soái Lãng đã cố ý né tránh Hàn lão đại. Sau đó lại thêm chuyện Bình Quả đâm sau lưng Trình Quải một phát, quan hệ bốn người không còn thân mật như xưa nữa. Có vài chuyện trong lòng mọi người đều biết, chẳng qua là không nói ra, ví như Lôi Hân Lôi tới khu phong cảnh nhiều lần, Điền Viên và Bình Quả không suy nghĩ méo mó xẹo xọ mới là lạ ...
Đường không xa, chẳng mấy chốc là tới, báo phòng bao một cái, phục vụ viên dẫn hai người đi, cửa vừa mở ra một cái Điền Viên đã hô to: “Lão đại, nhớ anh chết m ...”
Vừa hô một cái thì nhìn thấy lão đại ngồi đối diện với một nữ nhân, nụ cười cứng lại, rõ ràng đây là trường hợp rất nghiêm túc.
Soái Lãng cũng chết đứng ở cửa phòng bao, hai mắt thẫn thờ nhìn hai người trong phòng, phòng bao im phăng phắc, phục vụ viên khéo léo rời đi. Nữ nhân kia không phải ai khác chính là Lôi Hân Lôi, có điều đôi mắt đỏ hoe rõ ràng vừa mới khóc, gương mặt tiều tụy, trông vô cùng đáng thương.
Có câu, sợ cái gì thì cái đó tới, mặc cho Soái Lãng quỷ kế đa đoan thế nào đi nữa cũng không biết phải nói gì, chuyện sợ nhất lại xảy ra vào lúc không ngờ nhất, chuyện không muốn đối mặt nhất lại phải đối mặt sớm như thế, người không muốn gặp nhất lại gặp phải.
Soái Lãng né tránh ánh mắt Hàn Đồng Cảng, Lôi Hân Lôi né tránh ánh mắt của Soái Lãng, bầu không thiếu tự nhiên tới cùng cực.
Điên Viên từ bộ dạng trầm mặc của Lão đại, từ sự nghiêm túc lạnh lùng của Nhị ca, trong lòng thầm hô, hỏng mất rồi, không phải hai anh em cùng lên giường với một cô gái chứ, nếu đúng thế thì biết làm sao.
Nghĩ tới đó liền nhận ra một chuyện còn tệ hơn nữa, thôi xong, chuyện của ba người họ, mình vô can kẹp vào giữa sống thế nào.
Đứng về phía nào đây, Lão đại hay Lão nhị?
Mọi người đang lúng túng thì Hàn Đồng Cảng đứng dậy vỗ vai Điền Viên bảo hắn ngồi xuống đợi một chút, chần chừ một lúc đi ra ôm vai Soái Lãng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đóng cửa lại, hai người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Điền Viên và Lôi Hân Lôi.
“Chị Hân Lôi, sao, sao thế?” Điền Viên ngồi xuống có chút khẩn trương, quan tâm hỏi một câu.
Lôi Hân Lôi lau nước mắt lại vừa mới bất giác nhỏ ra, giọng nghèn nghẹn: “Không sao.”
Nói không sao thì chắc chắn là có sao rồi, Điền Viên nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông, mấy lần định đứng dậy kiếm bừa cái cớ nào đó để chuồn, nhưng cố nhịn ngồi xuống.
Đây rõ ràng là chuyện tình tay ba rồi, chẳng may đàm phán không thành, Lão đại và Nhị ca trở mặt, mình còn hóa giải chứ? Hi vọng là chuyện khác, không phải điều mình nghĩ ...
Chỉ là lén nhìn Lôi Hân Lôi, gương mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn thẩm mỹ Á Đông, làn da trắng trẻo, gò má có vài mảng ửng hồng, mái tóc đen dài bóng mượt, đôi mắt sưng đỏ chỉ càng làm cô thêm động lòng người ... Điền Viên còn cảm thấy tim mình rung rinh nữa là.
Chuyện này thật mất rồi, thời gian trước thường thấy chị hoa khôi cùng xe chở hàng tới khu phong cảnh tìm Nhị ca, mắt Nhị ca xanh lét như mắt sói, rau ngon bị lợn đào mất rồi. Lại nghĩ tới Lão đại nhiều năm vẫn mang một mối tình si, Điền Viên càng thêm phẫn nộ, nếu đúng là Nhị ca thì sai quá rồi.
“Thời gian qua hai người ở đâu?” Lôi Hân Lôi hỏi Điền Viên, giọng rất nhẹ nhàng.
“À, bọn em ở khách sạn.” Điền Viên trả lời theo quán tính.
“Anh ấy có khỏe không?” Lôi Hân Lôi lại hỏi.
Câu này làm Điền Viên vốn không am hiểu tâm tư nữ nhân hồ đồ, không biết "anh ấy" là ai, hình như không phải Hàn lão đại, song không dám đoán bừa.
Lôi Hân Lôi bổ xung: “Chị nói Soái Lãng.”
“Làm sao mà khỏe được ạ, chuyện làm ăn bị người ta cướp rồi, anh ấy buồn bực mấy ngày ở lỳ trong phòng, sau đó lại kéo em đi uống rượu suốt ...” Điền Viên nói dối che đậy cuộc sống hạnh phúc của mình, chẳng thể nói là ngày ngày đi ăn chầu uống chực, lại còn sờ gái chứ.
Không ngờ câu nói này như thuốc kích thích nước mắt vậy, Lôi Hân Lôi bật khóc thành tiếng, hai hàng nước mắt tuôn ra ào ào, cô vội che giấu, đưa tay lau đi, càng lau càng nhiều, ai nhìn cũng như có gai đâm vào tim.
F*ck! Biết ngay mà, bảo sao Nhị ca tới hộp đêm, mấy em gái ra sức ưỡn ẹo mà không động lòng. Điền Viên hối hận, hai người này có gian tình, thế chẳng phải câu vừa rồi nâng Nhị ca lên làm tình thánh à? Đáng lẽ phải nói anh ấy suốt ngày đi lừa đảo bịp bợm, tính kế hại người mới đúng ...
Làm sao đây, lão đại vẫn nhung nhớ Lôi Hân Lôi mãi, nhưng nhìn thế này thì Lôi Hân Lôi một mảnh tình si với Nhị ca, mà Nhị ca xem ra cũng sa lưới tình mất rồi ... Loạn, loạn rồi.
Lại nói Hàn Đồng Cảng khoác vai Soái Lãng đi ra ngoài, vừa tới chỗ rẽ thì đứng lại, cứ như thế nhìn Soái Lãng, nhìn rất kỳ quái, như gặp y lần đầu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, vô cùng phức tạp, không tin giữa Soái Lãng và Lôi Hân Lôi lại có thể xảy ra câu chuyện như thế.
Hôi Hân Lôi tự trọng dè dặt, Soái Lãng vô sỉ vô lại, Lôi Hân Lôi văn nhã, Soái Lãng thô tục, một thì xinh đẹp tới ai nhìn cũng xao xuyến, một thì nhìn không ghét đã may.
Lúc này đây Hàn Đồng Cảng nhìn Soái Lãng, vẫn không thấy y có gì khác trước.
Vậy mà chuyện lại xảy ra rồi, thậm chí khiến Lôi Hân Lôi phải khóc lóc tới cầu xin mình, muốn gặp Soái Lãng một lần, làm Hàn Đồng Cảng thậm chí ghen ghét Soái Lãng, vì Lôi Hân Lôi chưa từng khóc vì hắn. Ngay cả lúc hai người chia tay cũng thế, cô ấy rất bình thản, vậy mà hôm nay cô ấy lại khóc vì một chàng trai khác, đổi lại bất kỳ ai cũng khó coi như không có gì.
“Anh biết rồi à?” Soái Lãng chủ động lên tiếng hỏi.
“Biết gì?” Hàn Đồng Cảng hỏi lại.
“Thế cô ấy đã nói gì với anh.
“Cô ấy nói hết rồi.”
Hai người giống như đang chơi đánh đố, tựa hồ biết cả rồi, lại tựa hồ như chưa biết gì, đều đang thăm dò đối phương.
Soái Lãng nhìn lão đại cao ráo đẹp trai, tướng mạo đường đường, mấy năm qua chung sống dưới một mái nhà, y về trường học bù thi lại, vài môn không qua nổi cũng là lão đại tìm người thi giúp. Tốt nghiệp xong Soái Lãng thất nghiệp như cơm bữa, cũng là lão đại thường giới thiệu công tác cho y.
Hai người còn thân hơn cả anh em ruột, hiểu rõ cả quá khứ lẫn tình sử của nhau, nếu là đối diện với người phẩm hạnh không ra gì, tính xấu đầy người. Soái Lãng thấy có ngủ với bạn gái cũ của hắn cũng chẳng sao, nhưng là lão đại, người quân tử tử tế hiếm hoi ở thời đại này, Soái Lãng không thể nào đối diện.
Từng nghĩ cùng Lôi Hân Lôi đi gặp Hàn Đồng Cảng, chính thức nói một câu, tôi thích cô ấy.
Nhưng bây giờ câu đó khó khăn muôn phần, khó tới không thể nói ra.