Q.2-Chương 068 Tâm kết khó giải, tình người khó đoán. (2)
“Cậu thực sự thích cô ấy chứ?” Không ngờ Hàn Đồng Cảng lại hỏi ra cô Soái Lãng khó đáp nhất, đợi mãi không thấy Soái Lãng nói gì, nhận ra ngữ khí của mình hơi cứng, hắn hạ giọng: “ Tôi không có ý gì cả, thay cô ấy hỏi cậu thôi, bất kể cậu thích hay không thích, tôi nhận ra, cô ấy thực sự thích cậu, rất thích... Hôm nay cô ấy hẹn tôi ra ngoài, vừa nhìn thấy tôi ở cổng tòa báo là khóc rồi, nói cậu không nhận điện thoại, nhiều ngày qua cô ấy tìm cậu khắp nơi không thấy, nên bất đắc dĩ mới tìm tôi.”
“Tôi... Thời gian qua bận... Tôi...” Soái Lãng nói nhát gừng, ánh mắt cũng né tránh Hàn Đồng Cảng.
Hàn Đồng Cảng vỗ vai y đánh đét: “Đừng giở trò với tôi, định nói dối à? Câu hỏi của tôi khó lắm sao?”
“Không khó, chỉ là không biết trả lời thế nào.” Soái Lãng nói đúng sự thật.
“Phải rồi, tôi cũng hồ hồ đây, sao tôi lại hỏi cậu câu đó.” Hàn Đồng Cảng như nhận ra sai lầm của mình: “Cậu căn bản không phân biệt rõ gian tình và ái tình, càng không phân biệt rõ lên giường và lập gia đình... Soái Lãng, tôi không định can thiệp vào cuộc đời cậu, nhưng tôi thấy có vài thứ nên trân trọng.”
“Tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết Hân Lôi là cô gái không dễ nảy sinh tình cảm với người khác, cô ấy lý trí rõ ràng hơn tình cảm, chúng tôi ở thời đại học mặc dù cùng đam mê nên thường giao lưu với nhau, nhưng không có chuyện gì hết, là người xung quanh cố gán ghép chúng tôi với nhau...”
“Nói thật, cô ấy chỉ coi như người tri kỷ chia sẻ sở thích thôi... Căn bản không nhìn trúng tôi, cô ấy chê tôi nhiều lời, chê tôi keo kiệt, chê tôi là trẻ con nông thôn, quá thật thà khó có tương lai...”
Không biết có phải Hàn Đồng Cảng cố tình nói thế để Soái Lãng khỏi phải bị quá khứ của mình níu kéo không, thế nhưng hắn càng phóng khoáng quân tử, Soái Lãng càng thấy mình là thứ tiểu nhân hạ lưu vô sỉ. Nhưng đồng thời khiến Soái Lãng sinh ra ý nghĩ, có lẽ chính vì lão đại quá quân tử, Lôi Hân Lôi mới chia tay?
Hàn Đồng Cảng nhìn ra mặt đẹp nhất của Lôi Hân Lôi, Soái Lãng nhìn ra, cô gái đó không phải vừa đâu, rất thực tế.
Hai người tuy thân mật, nhưng hoàn cảnh xuất thân lại quá khác biệt, Soái Lãng quen nhìn nhận sự việc ở góc độ tăm tối, biết lão đại là người hiền lành, không nỡ nói cho hắn biết chuyện Lôi Hân Lôi nhận tiền của người ta để tiếp cận y, lại ra giá bán đứng y, không nỡ làm hỏng hình tượng hoàn mỹ kia trong lòng lão đại.
“Xem ra cậu không định nói với tôi rồi... Có điều người ta đã tới, không tới mức không nói câu nào chứ, cùng lắm là có hiểu lầm, nói rõ là được. Soái Lãng, cậu làm bao nhiêu chuyện hay ho tự cậu biết, còn dạy hư cả Điền Viên và Bình Quả, người ta không chê cậu, cậu lại chê người ta?” Hàn Đồng Cảng chất vấn.
Soái Lãng khó xử lắc đầu: “Không phải, không phải như anh nghĩ.”
“Vậy vì sao, vì tôi phải không, giữa tôi và cô ấy thực sự chưa xảy ra chuyện gì.” Hàn Đồng Cảng nghiêm giọng nhấn mạnh: “Cậu không tin tôi à?”
“Không phải.” Soái Lãng không muốn kéo Hàn Đồng Cảng vào câu chuyện quá rắc rối này, đây không chỉ là chuyện tình cảm, còn có bóng dáng đám người lão già kia sau lưng, chuyện có lão già đó dính vào, y không thể không dùng ánh mắt hoài nghi tất cả để nhìn nhận sự việc.
“Bất kể thế nào, tôi thấy là nam nhân, cậu nên rộng lượng chút, đến đàng hoàng nói chuyện với cô ấy cũng không dám, cậu có còn là nam nhân không? Trước kia cậu có thế đâu, giờ biến thành loại gì rồi?” Hàn Đồng Cảng có chút tức giận giáo huấn, ánh mắt nhìn vào trang phục hàng hiệu trên người Soái Lãng.
Soái Lãng nghe ra ý tốt của hắn, thậm chí muốn tác thành hai người họ, nhưng chuyện Lôi Hân Lôi làm, y không thể nói ra, nên càng nhìn càng thấy y giống như không dám đối diện: “Tôi không thay đổi, tôi luôn thế, nhưng cô ấy... Thôi, lão đại, anh đừng xen vào chuyện chúng tôi nữa.”
“À, cậu định bội tình bạc nghĩa à, đã lừa người ta lên giường rồi, bây giờ tính đường giũ bỏ? Chưa thấy cậu thành người có tiền đã học được thói xấu này rồi à?” Hàn Đồng cảng mắng tợn: “Người ta đã như thế rồi cậu đành lòng đá người ta đi à, cậu còn lương tâm không?”
“Tôi không đá cô ấy, tôi …”
“Soái Lãng, thế không phải xong sao, cô ấy thích cậu, tôi nhìn là biết, cậu luôn nói thời buổi này tình yêu không đáng giá, cậu có thấy cô gái nào vì nam nhân mà khóc thành như thế chưa? Cậu không định đá cô ấy sao lại lờ cô ấy đi? Vào đi... Tôi gọi Điền Viên ra, hai người nói chuyện cho rõ ràng, không có gì là không cởi bỏ được.”
Lão đại vẫn cứ luôn tốt như thế, dù là trong lòng khó chịu cũng nén xuống, dù sao từng là bạn gái cũ, dù sao từng bên nhau thời gian dài như vậy, tốt tới mức làm Soái Lãng thương tâm.
Hàn Đồng Cảng thì nói là làm, rút điện thoại gọi Điền Viên ra, vậy mà Soái Lãng vẫn ngây ra đó, bực mình đá đít y: “Đừng có vờ vịt nữa, hai người đã ăn vụng không biết bao lần rồi, còn ngại ngần cái gì, lúc lên giường với cô ấy sao không thấy cậu nghĩ tới tôi nhỉ? Do dự cái gì, cút.”
Đây chính là ngữ khí lưu manh hàng ngày Soái Lãng hay dùng.
Chưa đầy một phút Điền Viên đã chạy ra rồi, ai không biết còn nghĩ hắn bị ma đuổi. Hàn Đồng Cảng khoác vai Điền Viên bỏ đi, Điền viên thì sớm muốn rời xa chỗ thị phi này rồi. Đi được mấy bước thấy Soái Lãng đứng đó như thằng đần, Hàn Đồng Cảng đứng luôn lại nhìn y chằm chằm, hai bên giằng co mấy chục giây, người qua lại thì thầm bàn tán, mới khiến Soái Lãng miễn cưỡng quay lại.
Người vừa đi, khuôn mặt tuấn dật của Hàn Đồng Cảng thoáng hiện vẻ đau lòng, giữa hai nam nhân kẹp một cô gái, chẳng ai tự nhiên được.
“Lão đại, hai người họ...” Điền Viên rụt rè hỏi, hai ngón tay vắt chéo vào nhau.
“Đoán đúng rồi đấy.” Hàn Đồng Cảng gật đầu, cứ như trong dạ dày chứa thứ gì không tiêu hóa nổi.
“Nếu thế thì Nhị ca khốn nạn quá rồi, thừa biết Lôi học tỷ là bạn gái cũ của anh, thế không phải cố tình làm anh em khó chịu à?” Điền Viên chửi mắng Soái Lãng, nhưng chớp mắt lại nói: “ Chuyện thời buổi này nam ngoại tình, nữ gian díu, giống như điển cổ xưa trời sẽ mưa, mẹ phải gả cho người vậy, ai mà ngăn nổi... Lão đại, anh vẫn còn nhớ nhung chị ấy à? Mà chị ấy cũng thật là, tìm bạn trai cũ để giúp tìm bạn trai hiện thời, không sợ người ta buồn nôn sao? Í, lão đại...”
Mải lải nhải Điền Viên quay sang không thấy ai nữa, nhìn về phía trước Hàn Đồng Cảng một mình đi xa rồi.