← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 069 Tâm kết khó giải, tình người khó đoán. (3)

Quay lại nhà hàng, mỗi bước chân Soái Lãng tựa như đeo đá, từng một thời y không muốn về nhà, cái cảm giác này cũng y như lúc đó, nhà hàng nhộn nhịp, từng đôi từng cặp, hoặc thong thả nhâm nhi, hoặc cao hứng sôi nổi, sự tương phản đó với tâm cảnh của bản thân làm Soái Lãng càng có cảm giác không biết tỏ cùng ai.

Phải nói gì đây.

Nhớ lại lúc hai người gặp lại rất bình đạm, khi đó Liêu Hậu Khanh mời khách, trên bữa cơm Soái Lãng sớm nhìn ra hoa khôi cao ngạo sớm bị cuộc sống mài mòn gần hết cá tính rồi. Có lẽ đó là chút trắc ẩn của nam nhân với cô gái yếu đuối, hoặc có lẽ lòng còn lưu luyến với tình cảm xưa, hoặc đa phần là tâm tư bất lương trời sinh với nữ nhân xinh đẹp.

Tiếp đó hai bên qua lại, cô ấy rụt rè mà ưu nhã, quyền rũ mà không lả lơi, đẹp mà chẳng tục, khiến Soái Lãng càng tiếp xúc càng yêu thích, tới khi hai người nắm tay, ôm nhau, lên giường, chung sống dưới một mái nhà vẫn rất hài hòa, hai người bổ khuyết cho nhau, tựa như con đường trải hoa hồng, khắp nơi toàn là hạnh phúc và mỹ hảo.

Thế rồi, một tình cảm đẹp như ông trời se duyên ấy hóa ra trị giá 5 vạn, đoạn tình cảm ngọt ngào ấm áp ấy trị giá 12 vạn.

Tất cả do bàn tay con người bố trí.

Rõ ràng chỉ là giả dối, vì sao mình còn không buông bỏ được, Soái Lãng tới trước cửa phòng bao dừng lại tự hỏi lòng, rõ ràng suốt ngày mở mồm ra là chê bai yêu đương là vớ vẩn, vậy rồi không sao quên được.

Phục vụ viên rót trà, Lôi Hân Lôi cúi đầu, Soái Lãng ngồi xuống đối diện, tùy tiện gọi vài món ăn, một chai rượu, cầm chén trà lên nhập một ngụm che giấu cảm xúc, xua tay cho phục vụ viên lui ra.

“Xin lỗi.” Lôi Hân Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn Soái Lãng không chớp, tựa hồ có trăm nghìn mối tương tư, ngàn vạn nhu tình.

Miệng Soái Lãng co giật: “Xin lỗi cái gì?”

“Em không nên thông qua Hàn Đồng Cảng tìm anh, làm anh khó xử ... Nhưng mấy ngày qua em tìm anh khắp nơi không thấy, cho nên ....” Lôi Hân Lôi ấp úng.

“Không sao, biết sớm tốt hơn biết muộn, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng biết.” Soái Lãng uống ngụm trà nữa.

Phục vụ viên đưa món ăn và rượu vào, Soái Lãng dùng răng mở nắp, rót ra ly, ngửa cổ uống nửa ly.

“Em biết hiện giờ anh hận không thể mắng em, tát em vài cái, đá em ra ngoài ... Kỳ thực em đợi anh làm thế, nếu anh làm thế, nói không chừng em dễ chịu hơn.” Giọng Lôi Hân Lôi nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, một cô gái tự chủ kiêu ngạo mà giờ lại rụt rè, khép nép hết mức.

Soái Lãng nhìn cô một cái lại nghĩ tới đủ chuyện trải qua, cuối cùng chẳng thể nói ra lời độc ác, thở dài: “Cần gì phải thế, trong mắt em anh tệ tới mức dùng nắm đấm với nữ nhân à?”

“Em biết anh không làm thế.” Lôi Hân Lôi nói xong, thấy Soái Lãng lại rót thêm rượu định uống, cô đưa tay ra giữ lấy: “Chưa ăn, đừng uống như thế hại người.”

Soái Lãng cảm thụ tay cô mát lạnh, cảm thụ ôn nhu như hòa tan được đá ấy, rụt tay lại, nhưng không uống nữa.

Hành động đó làm Lôi Hân Lôi như thấy được tia ánh sáng, lặp lại: “Em biết anh không làm thế ... Lần đầu tiên có người quan tâm tới em như thế, sẵn sàng đưa tất cả cho em, lần đầu tiên có người yêu em như thế, yêu hơn cả bản thân mình, lần đầu tiên khiến em muốn gả cho người đó ... Em biết anh sẽ không vứt bỏ em, đúng không?”

Giọng thẽ thọt, tay lại đưa ra nắm chặt lấy tay Soái Lãng, như sợ đánh mất thứ yêu thích, làm Soái Lãng không cách nào thích ứng, không đành lòng, cũng không thoải mái. Vì chút mỹ hảo trong lòng y đã tan biến, vì giữa hai người đã sinh ra ngăn cách, không thể thân mật như xưa.

Không nói gì cả, cảm thụ đôi tay nắm lấy mình, không có sự kích động như trước nữa, thay vào đó là sự đề phòng, phía trước mặt là đá hoa hồng tuyệt mỹ, vẫn đẹp như thế, nhưng một lần bị gai đâm, không thể vô tư tiếp cận nữa rồi.

Phục vụ viên lại đi vào, hai bàn tay buông ra, món ăn tinh xảo, bát canh nóng hôi hổi lên bàn, đôi nam nữ đều ngồi cúi đầu, giống như sợi dây kéo căng hết mức, đẩy một cái có thể đứt phựt, hoặc cũng có thể co lại nhào vào lòng nhau.

Khi câu " anh sẽ không vứt bỏ em, đúng không?" Không có được câu trả lời, hi vọng của Lôi Hân Lôi tắt dần, còn Soái Lãng nhìn vẻ mặt ảm đạm đó, muốn ôm lấy cô an ủi, muốn hôn lên cánh môi kia, vỗ về cô, nhưng y nhịn ... nhịn tiếp, vì y sợ lại lần nữa rơi vào cạm bẫy ôn nhu, có gì đảm bảo đối phương không cách nào đối phó với y không dùng lại trò cũ?

Đám người kia chắc chắn đánh hơi ra nguy cơ rồi, chúng không đối phó được nên phải tìm mình đàm phán.

Đúng lúc này Lôi Hân Lôi xuất hiện, trùng hợp thôi sao.

Mai là ngày Soái Lãng tung ra cú đấm cuối cùng rồi, mà Lôi Hân Lôi lại xuất hiện, y thấy mình không cách nào làm như Hàn lão đại nói.

Trong phòng tĩnh lặng, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn theo gò má, Lôi Hân Lôi chợt nhận ra, dùng mu bàn tay lau đi: “Đúng là em bán thiết kế và danh sách nhà máy cho Khấu Trọng, em nghĩ, anh chắc chắn sẽ nghĩ tới em, chuyện đó do em làm, em không muốn biện giải gì cả, anh sẵn sàng cho em tất cả, chẳng lẽ vì thế mà vĩnh viễn không tha thứ cho em?”

Soái Lãng trơ như đá lắc đầu: “Đó là thứ của em, xử lý ra sao là quyền của em, nói ra anh phải cám ơn em, nhờ có thiết kế của em mà khu phong cảnh mới tìm ra sản phẩm tiêu thụ thích hợp, anh có ngày hôm nay cũng là một phần nhờ em.”

Nghe không ra đó là chân tình hay chế nhạo, Lôi Hân Lôi tựa mũi tên đã bắn ra không thể quay đầu, tiếp tục tiến tới: “Kỳ thực trong mắt em, anh luôn có hình tượng rất tệ, có lẽ nếu Khấu Trọng không bỏ ra 5 vạn kia, chúng ta đã chẳng có cơ hội ngồi cùng nhau ăn cơm ... Em không biết anh có gì khiến hắn hứng thú, nhưng giờ em hối hận để mình lún vào, có lẽ ngay từ đầu em không nên đồng ý ...”

Câu này là thật, vì Soái Lãng nghe thấy cô nói "anh ấy là tên vô lại" ," nhỡ anh ấy bám lấy tôi thì sao", tựa như muôn vàn kim châm đâm vào lòng, nếu tất cả là giả, thì cần gì làm bộ làm tịch như thế, cô ấy định bố thí tình cảm cho mình à: “Đó là chuyện giữa hai người, anh không có quyền hỏi tới ... Nếu em muốn anh đánh giá, vậy anh nói em bán quá rẻ rồi.”