← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 070 Tâm kết khó giải, tình người khó đoán. (4)

Lôi Hân Lôi nghe ra phẫn nộ cố kìm nén trong lời nói của Soái Lãng, cô cắn môi cố nén hổ thẹn xuống: “ Chuyện đó là trước khi chúng ta có tình cảm với nhau... Nhưng anh không nhớ à, em luôn nhắc anh phải đề phòng, bảo anh phải về khu phong cảnh nhiều hơn, phải chú ý tới chuyện kinh doanh, nhưng anh không coi ra gì. Em cũng muốn nói với anh, nhưng em không có dũng khí, em sợ anh biết rồi sẽ rời bỏ em, sợ hạnh phúc mà mình chẳng dễ gì tìm được sẽ biến mất như giấc mơ...”

Tay đưa ra run run vuốt ve gò má ram ráp của Soái Lãng, muôn vàn quyến luyến nói: “Anh ôm em, hôn em, chẳng lẽ không cảm giác được tình cảm của chúng ta không phải là giả sao? Em sợ nói với anh, sẽ mất đi một người thực sự thích mình, cuối cùng có được là áy náy cả đời... Soái Lãng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Bàn tay nhỏ đó mơn man làm lòng Soái Lãng đau từng cơn, nữ nhân đau thương thường khiến nam nhân không đành lòng, nhưng Soái Lãng nhẹ nhàng tránh bàn tay cô: “Nếu như... Anh nói là nếu như, nếu chúng ta không phát sinh quan hệ, có phải em sẽ không áy náy gì cả?”

Lôi Hân Lôi ngẩn người, tay cứng lại tại chỗ.

“Hoặc giả, có phải em lên giường với anh là vì bù đắp lại chút áy náy đó?” Soái Lãng lại hỏi.

Như nhát dao đâm mạnh vào tim, mặt Lôi Hân Lôi không có chút sắc máu nào.

“Kỳ thực em không cần phải khổ sở như thế, nói cái gì mà bắt đầu lại từ đầu. Anh không hề để ý tiếp tục chung sống với em, trước em, anh cũng đã lên giường với nữ nhân khác. Trước anh, em cũng không thiếu kinh nghiệm tình dục, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cần gì phải làm phức tạp như thế?” Soái Lãng nói ra, lòng thả lỏng.

Còn Lôi Hân Lôi như bị sỉ nhục cực độ, mắt mở trừng trừng, đứng dậy, chỉ mặt Soái Lãng, đã khóc tới không nói lên lời, tay cầm ly rượu chẳng nghĩ gì ném tới.

Cheng, ly chạm vào trán Soái Lãng vỡ xuống, choang một tiếng rơi xuống bàn vỡ vụn, tiếp tục rơi xuống đất, máu tươi cùng với nước lẫn lộn chảy ra....

Tích tắc đó Lôi Hân Lôi sững sờ, cô không tin mình nặng tay thế, càng không ngờ Soái Lãng lại không né tránh, nhất thời không biết phải làm sao, muốn tới cầm máu cho y, nhưng thân thể như bị cái gì đó giữ lại, không cử động được.

Soái Lãng không mảy may phản ứng gì, rút giấy lau trán: “Cám ơn... Thế này làm anh dễ hạ quyết tâm hơn rồi.”

Đáp án, đó chính là đáp án, Lôi Hân Lôi nhìn thấy sự khinh bỉ, ghét bỏ, cũng nhìn thấy đó là kết quả không thể vãn hồi. Hối hận, đau khổ, tuyệt vọng dâng lên, cô ôm mặt, lấy túi xách trên ghế, khóc nức nở chạy đi....

Soái Lãng ngồi đó, tay giữ vết thương, nhưng cơn đau không phải ở trán, mà là trong tim.

Kết thúc rồi, kết thúc như thế đấy.... Thất vọng và cô tịch bao phủ trong lòng, nhưng có điều đồng thời tảng đá trong lòng cũng đặt xuống.

Vì khi đối diện với chân tình và giả dối mà không cách nào phân biệt rõ, Soái Lãng thấy đây là lựa chọn tốt nhất, đau đớn, nhưng qua nhanh, còn hơn vì phần lưu luyến kia mà tiếp tục, nhưng trong lòng lại luôn có một phần nghi ngờ không cách nào xóa bỏ.

Rất lâu sau Soái Lãng bật di động lên, mười mấy tin nhắn ùn ùn kéo tới, đa phần là nhà máy, y không thèm để ý, đám nhà máy đó kiếm tiền tới mê muội rồi, không nhận ra mục đích của y là giật dây họ nâng cao sản lượng, thúc đẩy lượng tiêu thụ, để họ tiếp nhận đơn đặt hàng lớn, kết quả giờ là kẹt trong tay.

Không những nhà máy, giờ thị trường không lớn không nhỏ bị nguồn hàng khổng lồ làm kẹt đường tiêu thụ, thành cảnh nhà máy không xuất được hàng, thương nhân không dám nhập hàng, người bán lẻ thì hạ giá vô tội vạ để đẩy hàng đi... Gây ra sụp đổ thị trường.

Đó là điều Soái Lãng muốn, đó là mục đích của y, giờ y đã đạt được.

Có những thứ phải phá đi rồi mới có thể gây dựng lại, mặc dù trong chuyện này cũng kèm theo thù riêng muốn trừng phạt tất cả những kẻ đâm sau lưng mình, cho tất cả một bài học, một cái tát.

Tất cả nằm trong tính toán của Soái Lãng rồi, đáng lẽ lúc này Soái Lãng phải hả hê lắm, đắc ý lắm. Nhưng đại kế lại vì gặp lại Lôi Hân Lôi mà làm loạn hết cả, nhớ lại khi đó hai người phối hợp ăn ý nhường nào, một thiết kế, một tiêu thụ, không nghĩ Lôi Hân Lôi tốt nghiệp khoa Trung Văn lại có thiên phú ở mặt này như thế, mặc dù là sản phẩm không được cơ quan nào thừa nhận, nhưng chẳng kém nhà nào, du khách yêu thích là minh chứng tốt nhất.

Từng một thời Soái Lãng nghĩ, mình tìm được nơi gửi gắm tâm linh, vốn liếng an thân lập mệnh, tính tích góp đủ tiền, sẽ mở công ty đàng hoàng, để Lôi Hân Lôi quản lý, y sẽ ở bên làm cố vấn, hỗ trợ cô xử lý vài chuyện không chính quy... hai người kết hôn, sống ở cái thôn nhỏ bình yên đó.

Giờ tất cả tan thành bong bóng rồi.

Đáng lẽ mọi thứ không nên như thế, Lôi Hân Lôi có lỗi lầm, song không phải do cô ấy, đối diện với đám người mưu mô kia, cô ấy khó mà có sự phán đoán như mình, căn nguyên vẫn là ở mình... Cô ấy thực sự có tình cảm với mình, nếu không đã chẳng giận như thế, ra tay mạnh như thế.

Soái Lãng biết bản thân không đủ rộng lượng, không đủ tự tin, nếu chỉ riêng sự kiện Lôi Hân Lôi thôi, y có lẽ tiếp nhận được, nhưng đi kèm đó là anh em phản bội, bạn bè toan tính sau lưng, trong một ngày Soái Lãng như bị cả thế giới quay lưng...

Lôi Hân Lôi chỉ biết một phần câu chuyện không rõ Soái Lãng trải qua điều gì, cô quá sợ mất y, nhưng lại xuất hiện không đúng lúc, khi Soái Lãng giống con thú bị thương, dùng ánh mắt đề phòng nhìn tất cả.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại làm Soái Lãng giật mình, là Trình Quải, cái thằng này, không thể tin được, nhưng đối diện với người lòng dạ bất trắc như thế Soái Lãng thấy dễ chịu hơn: “Nói đi.”

“Mày ở đâu đấy, bọn tao chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy thì làm đi, cẩn thận chút.”

“Được, phần của tao coi như xong, quan trọng mày xử lý phần sau ấy...” Trình Quải nhắc, trả thù thì tất nhiên, nhưng lợi ích mới là quan trọng.

“Ừm, cái đó khá khó nhằn, tao nghĩ thêm...”

Soái Lãng cố gắng xua hết tâm tư hỗn loạn, cùng Trình Quải thảo luận một lúc rồi đi, kéo cửa nhìn lại, cơm canh đã nguội, mảnh vỡ vương vãi, máu đỏ vương trên vải trắng, vô cùng bắt mắt.