Q2 - Chương: 071 Kiếm xuất hiểm chiêu, ngọc thạch câu phần. (1)
Đêm hôm đó sau rất nhiều năm, lần đầu tiên Soái Lãng không ngủ được chút nào, hết nghĩ chuyện ngày mai, lại nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, cầm cuốn sách điện dày cộp cố ru ngủ mình. Nhưng mắt nhìn hình vẽ, chữ nghĩa trên đó môn lung thành gương mặt đẫm lệ, lòng hối hận, chia tay thì chia tay, sao còn làm cô ấy đau khổ như thế?
Đó cũng là đêm mất ngủ của Lôi Hân Lôi, Sư Á Ny tới, Thịnh Tiểu San cũng tới, thời gian qua Lôi Hân Lôi tinh thần hoảng hốt, tìm tới cả nhà thiết kế quen biết Soái Lãng xin ý kiến, chính Thịnh Tiểu San xúi cô tìm Hàn Đồng Cảng để dụ Soái Lãng tới.
Cuối cùng gặp được rồi, nhưng gặp chẳng bằng không gặp, khiến Lôi Hân Lôi nước mắt ròng ròng... Hai cô gái luân phiên an ủi, nghe Lôi Hân Lôi nói qua làn nước mắt cùng tiếng nức nở, nói cô yêu Soái Lãng thế nào, nói cô quan tâm y ra sao, nói cô không muốn chia tay, nói cô hối hận, nói mình hồ đồ hại Soái Lãng... Rồi chớp mắt mắng Soái Lãng tuyệt tình, không cho cô chút cơ hội nào.
Lôi Hân Lôi cứ khóc mãi khóc mãi không dứt, khiến Thịnh Tiểủ San hối hận, ném khối vàng này ra không thử được tâm ý của Soái Lãng, nhưng lại thử ra tâm ý của Lôi Hân Lôi... Nhìn ra cả chân tình lẫn ích kỷ, chân ái và thực dụng, tất cả dung hợp trên người cô gái xinh đẹp này, thứ phức tạp không phải là tình cảm, mà là nhân tính.
Trình Dương cũng không ngủ được, hắn nhịn qúa lâu rồi, cuối cùng cũng tới ngày báo thù rửa hận, đúng 0 giờ xuất phát, từ chợ sách đường Trung Nguyên tới khu phong cảnh, tới nơi có tấm biển Nhà khách Hoàng Hà gần đoạn giảm tốc. Gõ cửa hậu viện, trong sân là đống hàng tồn, hàng của Ngô Kỷ Cương, mà người đang nói chuyện với trông cửa là người đưa hàng cho ông chủ Ngô, xe hỏng giữa đường nên chậm giờ, lúc này khuya lắm rồi, trông cửa bực bội, nhưng mà người ta cầu khẩn mãi cuối cùng cũng mở cửa....
Vì thế xe hàng nhân đêm tối đi vào sân, hai công nhân vận chuyển nhân bóng đêm đem mười mấy kiện hàng của ông chủ Ngô xếp vào cùng đống hàng, chùm vải che mưa lên vội vàng rời đi.
Rất thuận lợi, kỳ thực Ngô Kỳ Cương căn bản không còn để ý tới cái kho hàng chẳng thể tiêu thụ này nữa, nhiều ngày không có ai tới lấy hàng, kho nhỏ ở cửa hiệu còn chất đống kia kìa.
Lúc rời đi, Trình Quải nhìn đống hàng cao như núi, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày mai, nhếch môi cười vô cùng ác độc.
Sáng sớm khi ánh ban mai hé lộ, Soái Lãng và xe hàng của Phi Bằng gần như tới khu phong cảnh cùng lúc, thời gian vừa qua 6 giờ.
Khu phong cảnh tĩnh mịch tựa như thôn trang khung cảnh ưu mỹ, chỉ có công nhân vệ sinh quét những chiếc lá rụng đã bắt đầu rơi lả tả, lá nửa xanh nửa vàng. Vài con chim lích ra lích rích đầu cành, không có dòng người đông đúc, chúng bạo dạn chạy ra kiếm ăn. Không khí tươi mát, nếu không có phân tranh làm ăn, Soái Lãng thấy thế ngoại đào viên cũng chỉ tới thế này.
Hiệu Mỹ nghệ Hoàng Hà không mở, Soái Lãng xuống xe dẫn Điền Viên và Bình Quả đi thẳng tới, qua điện thoại đã thương lượng xong rồi, chìa khóa, hợp đồng, hàng tồn và sổ sách đặt trên quầy. La Thiếu Cương và Lệ Lệ đều có mặt, kỳ vọng nhìn Soái Lãng, ánh mắt đầy vẻ thấp thỏm sợ y đổi ý.
Kỳ thực rất đơn giản, xé hợp đòng chuyển nhượng giữa Soái Lãng và hắn là xong, trả lại hợp đồng thuê cho Soái Lãng, vấn đề là ở số hàng tồn trị giá 6 vạn kìa, La Thiếu Cương định bán rẻ cho Soái Lãng, rẻ tới mức nào cần thương lượng.
Ngồi xuống, La Thiếu Cương lấy bật lửa châm thuốc, Lẹ Lệ cướp lấy châm cho Soái Lãng, cười thật ngọt lấy lòng y. Cả đêm không ngủ làm Soái Lãng tiều tụy hẳn, cười gượng một cái, có vẻ hoài nghi hỏi: “Này, hai người không giấu diếm tôi cái gì chứ, buôn bán tốt như thế còn trả tôi à?”
Thử, Điền Viên biết Nhị ca đang thử, cũng là cho họ cơ hội cuối cùng.
Hai người kia làm sao biết được tính toán của Soái Lãng, Lệ Lệ cướp lời La Thiếu Cương, giọng như mèo kêu, nũng nịu: “Sao có chuyện đó chứ, bọn em chẳng qua đi du lịch, trong thời gian ngắn không về, về rồi lại chuẩn bị kết hôn, nếu không đã không nỡ nhường cho anh đâu... Em nghe Thiếu Cương nói là bên công thương không truy cứu chuyện kia nữa rồi, nhiều ngày như thế không sao, anh tiếp nhận là vừa vặn.”
“Thật không, nói thế thì tôi chiếm lợi của anh em sao, ngại lắm.” Soái Lãng khó xử.
“Không sao, không sao, chúng ta là anh em mà.” La Thiếu Cương tỏ vẻ rộng rãi.
“Đúng thế... Có điều hôm qua tôi gọi điện thoại nghe nói giờ khu phong cảnh nhiều người bán cái này lắm, kinh doanh có phải là không tốt như trước?” Soái Lãng băn khoăn.
Lệ Lệ chớp thời cơ nhanh, không để y nói hết: “Tiêu thụ càng nhiều, thị trường càng lớn, nhiều người bán càng làm thị trường rộng ra... Bán càng dễ.”
“Cũng đúng, nhưng mà giá cả hình như thấp hơn nhiều, bán lẻ gần với bán buôn rồi.” Soái Lãng lại soi mói.
“Chuyện này cũng đúng, nhưng mà anh Soái Lãng, bọn em tích trữ hàng không ít, 15 vạn tiền chuyển nhượng, thêm vào 6.7 vạn tiền hàng, bọn em tính tròn là 20 vạn nhé? Thế đủ tình cảm chưa?” Lệ Lệ nói liền thoắng, còn phụng phịu như thể Soái Lãng được lợi.
Soái Lãng quay sang bên cạnh: “Thiếu Cương, ý mày thế nào?”
La Thiếu Cương không để ý là Soái Lãng gọi mình bằng tên chứ không phải biệt danh như mọi khi, trả lời ngay: “Tao, tao nghe Lệ Lệ.”
“Thế thì được, vậy chuyện kinh doanh đồ uống thì thế nào, mày không muốn làm nữa à?”
“Không phải không muốn làm, mà không để ý được nữa.”
“Được... À, không, còn có một chuyện.” Soái Lãng vừa gật đầu lại tựa như đối ý ngay khiến hai người kia giật mình đánh thót, sau đó y khó xử nói: “Hôm qua nhận được điện thoại của hai người xong tôi mới bắt đầu gom tiền, tới giờ mới được 19 vạn, còn là đi vay đấy, hai người cũng biết thời gian này đồ uống kinh doanh không tốt, tôi lại mất một đợt hàng, không có nhiều tiền nữa...”
La Thiếu Cương sắc mặt thiếu tự nhiên, có điều vẫn cắn răng nói: “19 vạn cũng được, dù sao bọn tao cũng kinh doanh 10 ngày rồi.”
Lệ Lệ nghiến chặt răng, như vậy tức là mới chỉ kinh doanh 10 ngày mà bọn họ lỗ 2.7 vạn rồi, nhưng mà tốt hơn là tình trạng dở sống dở chết thế này, chỉ sợ đêm dài lắm mộng: “19 thì 19... Nhưng mà phải tiền mặt, bọn em cần dùng gấp.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng tôi nói trước nhé, bây giờ kinh doanh không tốt, chẳng may tôi làm ăn được, hai người lại đi tìm tôi, thế thì tôi ngại lắm. Lệ Lệ gọi tôi là anh ngọt như thế, Thiếu Cương lại là anh em của tôi... Nếu hai người cảm thấy thiệt thòi, tôi thà không lấy cửa hàng này.”
Soái Lãng quanh co chặn đường lui của hai người, Lệ Lệ nắm tay y đảm bảo, coi như vụ chuyển nhượng này mới thành... Điền Viên đem tiền mặt chuẩn bị sẵn giao cho hai người kia, vứt cục nợ đi rồi, hai người đó hớn hở khoác tay nhau lên xe chạy mất dép... Trong cửa hiệu, Soái Lãng chỉ làm một việc, xé nát hai bản hợp đồng chướng mắt.