Q2 - Chương: 072 Kiếm xuất hiểm chiêu, ngọc thạch câu phần. (2)
Trở về rồi, cứ như thế lặng lẽ trở về, Bình Quả không biết thời gian qua Soái Lãng làm cái gì, có điều dọc đường đi nhiều lần khuyên bảo Soái Lãng đừng nhận lại cửa hiệu, đương nhiên không thay đổi được quyết định của y.
Soái Lãng an bài hai người dọn dẹp làm quen lại cửa hiệu, chiều bắt đầu mở quán, ra ngoài muốn tới chỗ phân phối hàng, thấy Bình Quả đuổi theo, liếc xéo hắn: “Chuyện gì, sợ anh không trả nổi lương cho mày à?”
Bình Quả bị thái độ của Soái Lãng làm sợ hãi, ú a ú ớ: “Không phải... Nhị ca, em... Em có chuyện, chuyện đó …”
Chuyện đó Soái Lãng thừa biết hắn định giải thích cái gì, cắt ngang: “Chuyện trước kia coi như chưa xảy ra, nếu mày còn muốn kiếm ăn ở đây thì ngậm chặt miệng vào, có nhiều chuyện không nói bừa được, vài loại tiền không thể cầm bừa. Nếu anh còn phát hiện mày giở trò gì sau lưng thì có gọi mười vạn lần Nhị ca cũng không tác dụng gì đâu.”
Bình Quả mím môi không dám nói nữa, gật mạnh đầu chạy vào hiệu.
Vài chuyện đừng nên nói ra, giống như chuyện của Bình Quả, kể cả hắn mang lòng hối lỗi lớn nhất đi thú nhận với Trình Quải, hậu quả không dám tưởng tượng. Cũng như La Thiếu Cương vừa rồi, tuy biết hắn giở trò sau lưng, nhưng hai mấy năm tình cảm anh em, còn nói được gì? Hại một lần chưa nói, biết rõ là đống thối nát, còn vẫn muốn đẩy cho mình.
Về thật rồi, Soái Lãng hít một hơi không khí nơi này, giang tay ra, cả đêm không ngủ làm tinh thần uể oải, song chẳng buồn ngủ tẹo nào.
“Soái Lãng...” Lão Bì ở xa vẫy tay gọi.
Soái Lãng chạy bộ tới, nói chuyện với lái xe vài câu, lái xe còn trêu ông chủ Soái sao không cướp hàng nữa, giờ một ngày không bán nổi 1000 két, vài ngày nữa chuẩn bị tiền mà lỗ đi... Chuyện kinh doanh đồ uống, đến tháng 9 ở phương bắc là không tốt nữa rồi, thời tiết mát rồi, mùa cao điểm du lịch đã qua, có khi 1000 két cũng không bán nổi, nếu không Lão Hoàng và La Sách chưa chuồn đâu.
Lão Bì chỉ huy chia hàng than vãn: “Tôi bận tối mắt, mấy thằng nhãi các cậu đều là thứ chả ra gì, lúc làm ăn tốt thì ra sức tranh cướp, lúc không kiếm được tiền là phủi đít đi luôn... Phải có người ở lại mà trông coi chứ? Năm sau quay lại cướp à?”
“Không phải còn anh ở lại à?” Soái Lãng vỗ vai Lão Bì nói đùa: “Còn có tôi nữa mà, từ hôm nay trở đi, tôi và anh lại vác từng két, kiếm từng hào, từng đồng, tôi không chê ít đâu.”
Lão Bì cười ha hả, cũng rất hoài niệm quảng thời gian khổ cực mà vui vẻ đó: “ Tôi thấy cậu sắp tiêu sạch tiền trong tay rồi thì có, cả tháng không thấy cái mặt đâu, giờ mới nhớ tới kiếm tiền.”
“Phải rồi Lão Bì, tôi hết tiền rồi, cho tôi vay một ít đi, anh không cần cưới vợ, không cần xây nhà còn cần nhiều tiền làm gì?” Soái Lãng xòe tay ra.
“Tôi làm gì có, mùa hè kiếm được ít gửi về rồi, giờ còn phải đi đưa hàng kiếm từng hào, dù có một ít cũng phải gom góp cho con cưới vợ chứ... Cậu đừng nhăm nhe túi tiền của tôi.” Lão Bì hơi hoảng.
“Dọa anh thôi, chuyện kia làm thế nào rồi.” Soái Lãng cười ha hả vỗ vai hắn.
“Quá đơn giản, giờ trong thôn loạn lắm rồi, nhà Lão Giang còn hơn 2 vạn món trang sức, giảm dưới giá gốc cũng chẳng bán nổi, hai vợ chồng ngày ngày chửi nhau... Nhà Hậu Phương, chính là cái nhà 3 tầng to nhất thôn ấy còn những mười mấy vạn món cơ, ha ha ha, mẹ nó mấy ngày giảm tận năm cân...”
“Nhà Tái Hoa và Ngũ Muội không cần nói, đánh nhau vào đồn cả rồi, chẳng còn tâm tư làm đồng hồ cát, đâm ra đống đồ bán thành phẩm vứt đó...”
“Tôi tính sơ qua vài tiểu hộ còn kiếm được ít tiền chứ những nhà tích trữ hàng định kiếm một mẻ thì chết hẳn.... Nhà họ có nổi mấy đồng, nhiều tiền đã tới Trung Châu làm ăn, ở lại toàn quỷ nghèo...”
Lão Bì thấy may mắn vì mình không dính dáng vào cái đống hỗn loạn này, đôi khi cơ hội nhìn thấy chắc gì đã là cơ hội, hắn chẳng quá thông minh, nhưng lăn lộn xã hội lâu rồi, có kinh nghiệm nhất định. Ngay khi Soái Lãng phát hiện chuyện này là hắn rút chân ra ngay, giờ ứng nghiệm rồi, hắn biết Soái Lãng giở trò, nhưng giả ngốc, không hỏi han gì cả.
Soái Lãng cắt lời: “Nhiều lời làm gì, nếu chúng ta nghĩ cách mua lại số hàng đó thì sao?”
“Còn sao nữa, bảo họ dập đầu gọi cậu là cha họ cũng làm, giá lại còn rẻ...” Lão Bì cảm thán, đám thôn dân hám lợi lọt hố cả rồi, lỗ thì là chắc chắn, lỗ bao nhiêu phải xem lương tâm Soái Lãng.
“Tốt, mua hết lại cho tôi, không được sót một món nào.” Soái Lãng ra hiệu mọi người vào việc, sau đó sắn tay áo lên, theo xe hàng đi phân phối hàng.
Sướng Hoài Đình, Phủ Thiên Các, Mai Viên, lần lượt phát hàng từng nơi, chặng đường hoặc xa hoặc gần, Soái Lãng vác từng két đồ uống một, vác tới mồ hôi đầm đìa, hai mươi mấy két đã cảm giác thoát lực. Chỉ có mấy tháng thôi, cuộc sống này dường như xa lạ lắm rồi, thể lực rõ ràng là đi xuống, trước kia phải 50 két mới khiến Soái Lãng thấm mệt được.
Mệt đấy nhưng Soái Lãng yên lòng, một đám thanh niên vừa vác đồ uống vừa trêu đùa bốc phét, nói chuyện chẳng cần kiêng dè gì, tục tĩu dâm uế đều được hết, thế nên mệt mà vui, mệt mà thoải mái.
Đây mới thật sự là mình, cái hình tượng mà Thịnh Tiểu San tạo ra không phải, thứ giả dối đổi lấy một tình cảm giả dối là hiển nhiên thôi.
Đưa hết đồ uống, Soái Lãng một mình đi lên Phủ Thiên Các, đây là nơi cao nhất của khu phong cảnh, từ nơi này có thể nhìn bao quát mọi thứ.
8 giờ, các cửa hiệu, sạp hàng chính thức mở cửa đón khách, ở khu phong cảnh Ngũ Long có 20 cửa hiệu, quá nửa nơi này là chủ cũ lâu năm. Bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy Điền Viên béo múp và Bình Quả miệng ngọt đã quay về, thậm chí nữ nhân viên của Ngô Kỳ Cương là Trịnh Tư Vũ còn tới chào hỏi, nhưng hai người không thèm để ý. Nghe nói Trịnh Tư Vũ quen Lệ Lệ, chính là người dẫn dắt La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường tới Ngô Kỷ Cương.
9 giờ, khu phong cảnh trở nên náo nhiệt, Ngô Kỷ Cương nghe nói cửa hiệu đối diện đổi người, đám người bán hàng cho Soái Lãng đã quay lại, có chút khẩn trương tới khu phong cảnh Ngũ Long, thi thoảng đi loanh quanh trên quảng trường nhỏ. Nếu như đối phương dám trở về, e chẳng phải chuyện lành, ngày hôm nay thế nào cũng có chuyện.