← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 073 Kiếm xuất hiểm chiêu, ngọc thạch câu phần. (3)

Thế nhưng Ngô Kỷ Cương quan sát rất lâu, thấy cái cửa hiệu đó giống hệt bên mình, bị một đám thôn dân kéo tới phía trước bày quán tranh khách, chả khác gì cả, cái thằng béo đang chống cằm ngáp tới ruồi bay vào miệng.

Có điều Ngô Kỷ Cương không dám lơ là, vì Soái Lãng còn chưa xuất hiện, gọi điện báo cho Ngô Ẩm Hữu, Ngô Ẩm Hữu lại thông báo cho Khấu Trọng. Đúng 10 giờ Hoàng Hiểu dẫn bảy tám người tới đỉnh Ngũ Long, đều là quân của Phùng Sơn Hùng, không ai dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì, đông người vẫn an toàn hơn một chút.

Chẳng có gì bất ngờ, 10 giờ 15 phút, rất bất ngờ tên béo treo biển lớn: Chuyển nhượng cửa hiệu.

Nhìn tấm biển này người trong thôn cười trộm, nhà này chuẩn bị chạy rồi, nhà còn lại cũng chẳng chịu được nữa đâu, cút hết đi, chỉ còn lại người trong thôn mới dễ kiếm tiền... Có điều bọn họ cũng chẳng kiếm được nữa rồi, giờ ra bán hàng chỉ là không có gì để làm, ngồi đó tán phét vớ vẩn, kiếm lấy tiền hút thuốc.

11 giờ, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.... 12 giờ Hoàng Hiểu để người lại cho Ngô Kỷ Cương chỉ huy rồi trở về, vẫn chẳng có chuyện gì, khi đi Khấu Trọng dặn, nếu thấy Soái Lãng nhất định phải ngăn lại, chuyện gì cũng có thể ngồi xuống thương lượng, tình thế bây giờ không thể không thương lượng nữa rồi.

Hôm trước Khấu Trọng đã ngồi xuống trò chuyện với chú cháu Ngô Ẩm Hữu, hiện giờ mỗi ngày bọn họ lỗ tới cả nghìn đồng, thậm chí có ý chuyển nhượng cửa hiệu đi, Khấu Trọng chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình thôi.

Mấy ngày qua Khấu Trọng đi khắp nơi nghe ngóng chuyện Soái Lãng cướp miếng ăn của Phi Bằng thế nào, nghe rồi mới nhận ra Soái Lãng không còn là thằng nhãi thất nghiệp vì 3000 đồng mà làm chân sai vặt cho thầy cha nữa. Ấn tượng của hắn với Soái Lãng dừng lại ở thời đó quá lạc hậu rồi, thằng nhóc chỉ theo thầy cha thời gian ngắn nhưng khác xưa lắm rồi.

Nếu biết trước chuyện này Khấu Trọng không đồng ý chú cháu Ngô Ẩm Hữu chơi Soái Lãng sát ván như thế. Thịnh Tiểu San cũng gọi điện cho hắn, kể tình hình Lôi Hân Lôi, sao có thể ngờ được, hai người đó lại thực sự nảy sinh tình cảm thật sự cơ chứ. Hắn vốn chỉ muốn dùng Lôi Hân Lôi dùng chút mỹ nhân kế, nắm hết nguồn hàng của Soái Lãng thôi, không phải định đả kích y về mặt tình cảm.

Chỉ là chuyện hơn thua lợi ích thôi còn dễ ăn nói, nhưng dính dáng cả chuyện tình cảm vào, đối phương còn dễ bỏ qua à? Chỉ là giờ hối cũng muộn, không cách nào bù đắp, dù có muốn xuống nước, Soái Lãng như một bóng ma, không tìm được y.

12 giờ 15, Khấu Trọng về tới công ty thủy sản, vẫn không có chuyện gì, Khấu Trọng biết tin thở phào, không có gì là tốt, nhìn vào thủ đoạn cũ của Soái Lãng, một khi xảy ra chuyện là không thể vãn hồi.

Đương nhiên là có chuyện, chỉ có điều không ai nhìn ra vấn đề xảy ra ở đâu thôi, Soái Lãng vẫn đứng trên đỉnh Phủ Thiên Các, dùng ống nhòm tầm xa nhìn địa điểm cách đó hơn 1 km, nhà khác Hoàng Hà, nhìn cái sân có tường bao quanh, bên trong là đống hàng cao như núi... Nơi sắp đặt xảy ra sự cố là ở đó, nhưng chưa có động tĩnh gì.

Soái Lãng hạ ống nhòm xuống, sau lưng y chính là Phủ Thiên Phật nơi du khách tới cầu nguyện, thi thoảng có khách tới thắp hương, hai hòa thượng mặc áo vàng đang đưa hương cho khách, bước đầu châm lửa, bước thứ hai A Di Đà Phật đòi tiền,... Lúc này chính là bước thứ ba, vị hòa thượng lặng lẽ đưa gì đó cho hướng dẫn viên du lịch, sau đó vờ vịt vái một cái.

Hòa thượng chó mà gì, toàn là lừa đảo, hướng dẫn viên du lịch được ăn 30% tiền hương hỏa, hương ở đó đắt nhất là 500 đồng, nếu hồ đồ nhận hương là bị xẻo thịt.

Khu phong cảnh có thể nói khắp nơi là cạm bẫy, Soái Lãng không thèm để ý, dựa vào lan can ngồi xuống chờ đợi, cái bẫy kia do Trình Quải thiết kế, trong đó có thứ đóng gói hệt như đồ mỹ nghệ, giấu lẫn với hàng của Ngô Kỷ Cương, đó là thứ đặc biệt, nghe nói là có khả năng tự bốc cháy dưới ánh nắng mặt trời.

Soái Lãng ngẩng đầu nhìn mặt trời, nắng rất đẹp, chiếu lên người không còn nóng nực như mấy tháng trước nửa rồi, chỉ thấy ấm áp... Nắng thế này không biết có ăn thua không, Soái Lãng hơi sốt ruột cầm ống nhòm lên, chửi Trình Quải, thằng chó đó toàn chơi hàng giả, quá giờ mà chưa thấy cháy.

Liên tục ba ngày Trình Quải phái người giả vờ là người của ông chủ Ngô đưa hàng tới, vì hàng tồn không bán được, người trông hàng chỉ phụ trách trông coi hàng không bị mất, đâu ngờ hàng nhập vào mới là thứ có vấn đề...

Trong đó có một thứ trọng yếu, đặt dưới bạt che mưa trong suốt, bên trên là thấu kính lồi, bao phủ cả một mặt rương, dù mặt trời ở hướng nào cũng tụ hội lại một điểm.

Trình Quải giải thích nguyên lý cháy cho Soái Lãng, thông qua hấp thụ nhiệt độ từ mặt trời, tới điểm cháy nhất định là bốc lửa, bốc lửa xong sẽ dẫn cháy các rương khác sau đó là "bùm".... Chúc mừng năm mới.

Thằng khốn đó nhét quả bom không hẹn giờ vào đống hàng.

Phương thức báo thù này của Trình Quải quá cực đoan, Soái Lãng hơi dị nghị, nếu sót lại dấu vết thì dẫn đám cảnh sát đến, nghi vấn hướng về họ ngay. Trình Quải trả lời món đó làm bằng kính, vỡ một cái lẫn trong đám đồ thủ công, ai tìm ra nổi nguồn cháy? Còn nếu công an điều tra à, biển số xe là giả, người thực hiện là dân trong nghề buôn sách lậu, lại chẳng phải bản địa, đưa hàng xong là đi rồi, đêm tối nhìn một lần, đi đâu mà tra? Khu phong cảnh một ngày cả nghìn xe hàng, tra thế nào.

Soái Lãng vẫn cảnh cáo, nếu tra ra thì nửa đời người ăn cơm nhà nước là cái chắc, Trình Quải chẳng coi vào đâu, nói thứ đó không gây thương tích được, không thể lớn chuyện.

Khấu Trọng không chỉ nhìn nhầm Soái Lãng mà còn nhìn nhầm cả Trình Quải, thằng này nhìn bề ngoài thì giống bao gian thương hám lợi nhát gan khác, chẳng ai đề phòng hắn, kỳ thực Soái Lãng vô sỉ thôi, còn thằng này là loại ác độc.

Bắt xe hàng của nó là thảm rồi.

Biện pháp ăn miếng trả miếng này sẽ đốt sạch hàng tồn của Ngô Kỷ Cương, cái giới sách lậu rốt cuộc đen cỡ nào ngay cả Soái Lãng cũng không rõ lắm... Dù sao y cũng đang đầy một bụng tức nên không ngăn cản, chỉ cần đảm bảo không xảy ra sai sót gì là được.

Hẹp lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu... Đó là một cảm ngộ Soái Lãng hiểu ra khi tới gặp Khấu Trọng, thế nên mới cám ơn hắn, món quà cám ơn này còn nhiều, nếu bọn chúng phản kháng, Soái Lãng bung hết hàng ra chơi.