← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 074 Kiếm xuất hiểm chiêu, ngọc thạch câu phần. (4)

12 giờ 30 phút, Soái Lãng lại nhìn lần nữa, vẫn chưa có gì... Cái viện tử đó nối với phòng nồi hơi của nhà khách, ít người tới, cả sân trống không, cả sáng trừ xe chở rác thì không có ai cả.... Nếu không bốc cháy, hoặc cháy mà không hủy được số hàng kia thì không thể triển khai bước tiếp theo.

“Thí chủ.” Có người gọi.

“Thí chủ...” Giọng kia cao hơn.

Lúc này Soái Lãng mới nhận ra là người ta gọi mình, bỏ ông nhòm xuống nhìn vị hòa thượng đứng sau lưng, tuổi trên ba mươi, chắp tay cung kính, nhưng y không nể nang: “Xéo, đừng ngăn cản lão tử ngắm Hoàng Hà cuồn cuộn, ngắm tổ quốc tươi đẹp, ngắm giang sơn vạn dặm.”

“Xúc phạm đệ tử Phật môn sẽ phải xuống địa ngục.” Hòa thượng giọng Trung Châu tiêu chuẩn.

Soái Lãng đốp lại: “ Cạo trọc đầu không thành đệ tử Phật môn đâu, Phật nào dạy đệ tử ngày ngày đi lừa người ta?”

“Ha ha ha, ông chủ Soái anh lừa người khác ít gì đâu, thế tới chỗ chúng tôi sám hối à?” Hòa thượng ngồi xuống, nghe giọng điệu thì là người quen.

Đúng là người quen thật, Soái Lãng lúc tới đây đưa đồ uống đã gặp rồi, chớ coi thường hai tên hòa thượng lừa đảo này, một năm nộp phí quản lý cho khu phong cảnh không ít đâu, nói ra người ta còn là đại hộ nộp thuế của khu đấy. Đoán chừng tạm thời không có khách, hòa thượng ngồi khoanh chân tán gẫu với Soái Lãng.

Soái Lãng đang nóng ruột chửi luôn: “Sám hối cái buồi.”

“Thì chủ sai rồi, chúng sinh đều có tội, đều cần hối lỗi.”

“Ê nói ngày Trọc Con, anh giả mạo đệ tử Phật môn lừa tiền hương khách có sám hối không?”

“Chúng tôi không cần sám hối, mua hương là hương khách tự nguyện, tiền hương 1/3 của hướng dẫn viên, 1/3 của ban quản lý, chúng tôi chỉ kiếm ít tiền vất vả, không thẹn với lòng.” Hòa thượng bị chửi mặt không buồn không vui, quả thực có vài phong độ đệ tử Phật môn: “Đừng gọi tôi là Trọc Con, pháp hiệu của tôi là Giác Trần, sư phụ là Trí Năng, đều là đệ tử ký danh của Tung Sơn.”

“Hai người nên đổi tên đi, sư phụ anh nên đổi là Thiểu Năng, anh nên đổi thành Giác Dục ( Tuyệt Dục), để tôi dán cái thông báo nói hai người có vợ, xem hai người kiếm ăn ra sao.” Soái Lãng dọa, hòa thượng này rất thú vị, đám anh em đều thích trêu chọc, nói bọn họ sáng thì thắp hương lễ Phật, đêm về động phòng hoa chúc.

Đột nhiên mắt hòa thượng mở to nhìn chằm chằm, không trả lời y.

Soái Lãng càng trêu già: “Ái dà, đại sư lại nhìn trúng cô gái nào rồi thế?”

“Chỗ kia có khói kìa, liệu có phải cháy không?” Tiểu hòa thượng chỉ đằng xa.

Soái Lãng mừng rỡ cầm ống nhòm lên, vừa xoay người một cái thì nhìn thấy "uỳnh" một phát, khói lửa chớp mắt bùng lên lớn gấp bội, nổ rồi đến người y cảm tưởng cũng run lên theo tiếng nổ này.

Con bà thằng bán sách lậu, nổ thế này chết người thì sao?

Có điều sau vụ nổ lớn chỉ thấy khói đen bốc lên bao phủ cả sân, xung quanh không có người thì yên tâm, máu thì bị kích sôi lên: “ Trọc Con, mắt tốt thật đấy, cháy rồi kia, đốt rạ à?”

Thấy Soái Lãng định đi, hòa thượng kéo lại: “Này này, thí chủ đừng đi, trưa không có khách, ngồi lại tán gẫu đi.”

“Tôi phải đi rồi, tối mời uống rượu nhé.” Soái Lãng vỗ vai hòa thượng, hòa thượng cau mày có vẻ không muốn nghe, y càng trêu già: “Thế gọi thêm em gái rót rượu nữa được chưa, nhưng tiền boa tự trả nhé, mỗi ngày anh còn kiếm nhiều hơn tôi.”

Nói rồi kệ hòa thượng, Soái Lãng men theo bậc thềm chạy đi, tim đập thình thịch, máu chảy tăng tốc, cảm giác sợ hãi giống vừa gây tội ác, khẩn trương muốn nôn ra ngoài... Nhưng đầu óc tràn ngập khoái cảm báo thù, rút điện thoại: “Nổ rồi... Lão Quải, rời ổ đi.... Sắp có người tới.”

..............................................

Nổ rồi, tựa như cờ hiệu phất lên, từ bãi đỗ xe, quảng trường, điểm ngắm cảnh, bên đường cùng với những nơi không xác định, rất nhiều người đang cầm điện thoại nghe lệnh, sau đó ánh mắt nhìn về phía hiệu Mỹ nghệ Hoàng Hà, cái trang hoàng tốt hơn ấy.

Nổ rồi, Ngô Kỷ Cương ở trong cửa hiệu hoảng loạn, dẫn mấy nhân viên cũng đang hoảng loạn, thuê một cái xe điện dẫn đám người Hoàng Hiểu để lại chạy tới nhà khách Hoàng Hà, xem ra cuối cùng tên kia cũng ra tay rồi, thì ra y nhắm vào số hàng, định ăn miếng trả miếng đây mà, mình bắt hàng của y thì y phá lại...

Người kéo đi hết, trong hiệu chỉ còn một nam một nữ trông chừng, dù sao cũng chả buôn bán gì được, kho hàng quan trọng hơn.

Nổ rồi, tiếng nổ vang lên, tiếng chuông điện thoại ở đồn công an vang lên không ngừng, đồn trưởng Bạch mặt trắng bệch, thôi rồi, chẳng may có thương vong gì thì cái ghế này mất là chuyện nhỏ, có khi truy cứu trách nhiệm. Có điều ông ta là người có trách nhiệm, lâm nguy không loạn, nhấc điện thoại lên, chớp mắt dân cảnh trực ở các địa điểm hú còi chạy về nơi xảy ra sự cố.

Nổ rồi, Khấu Trọng ăn cơm xong lái xe về công ty nghe được tin này thì giận mình phanh gấp, lưng toát mồ hôi lạnh, đây là cách làm của đám vong mạng, dân lừa đảo không chơi kiểu này.

Không ngờ Soái Lãng lại chơi tới mức đó, nghĩ tới bên mình dùng đủ mọi thủ đoạn đối phó với y, làm y suýt trắng tay, làm huynh đệ y chia rẽ … nhớ tới cái cúi đầu cám ơn kia, hắn sợ hãi thật sự.

Khấu Trọng tay run run bấm điện thoại gọi cho thầy cha, trừ khi thầy cha đích thân ra tay, nếu không sợ là không ai kiềm chế được y nữa, tổn thất tiền tài là chuyện nhỏ, chẳng may ảnh hưởng tới nhân mạng, lúc đó hắn cũng day dứt suốt đời...

Nổ rồi, hiện trường tan hoang, khói bốc cuồn cuộn, không ai vào được, kính của nhà khách cũng bị vụ nổ làm vỡ vụn, uy lực không quá lớn, nhưng động tĩnh cực lớn, người la hét bỏ chạy toán loạn khỏi nhà khách khung cảnh tan hoang như có khủng bố tấn công...

Hai bên đường không ít xe cộ đỗ lại, còn có xe du lịch, du khách nhìn cả về đó xôn xao, bảo an của nhà khách cầm bình cứu hỏa, kéo ống dẫn nước phun vào, đã thông báo cho bên cứu hỏa còn chưa tới, dân cảnh chỉ huy sơ tán người, dọn không gian cho xe cứu hỏa, đủ âm thanh càng làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

Khi Ngô Kỷ Cương dẫn tới nơi thì chỉ thấy khung cảnh hỗn loạn, tiếng bảo an la hét gọi nhau, tiếng cảnh sát quát tháo duy trì trận tử, mảnh vỡ kính, mảnh vụn của tượng đá, hai chân nhũn ra...

Có điều hắn chưa biết, đây vẫn chỉ là khúc dạo đầu cho cơn ác mộng khiến hắn cả đời không quên mà thôi.