Q2 - Chương 075 Một vở kịch hay, khắp nơi tan hoang. (1)
Nổ rồi, đó chỉ là khởi đầu của hành động báo thù mà thôi, Trình Tư Vũ và một nam nhân nữa trông cửa hiệu đang sốt ruột đợi tin thì từ phía cửa sau bỗng nhiên có một đám người xông vào. Bọn họ còn chưa kịp kêu lên thì đám này đã từ trong hiệu xông ra, lao vào đám thôn dân bán lẻ ở ngoài cửa hiệu, đấm đá túi bụi, miệng thì chửi bới, con mẹ mày dám tranh giành làm ăn với bọn tao này, còn dám tới nữa đánh chết bọn mày.
Đám nam tử này đánh nhau rất có kỹ xảo, ra tay bất ngờ, đám bán lẻ bị đánh ngã nhanh chóng, chúng vẫn xông vào đá liên hồi mặc cho những người kia kêu la cầu xin. Những người bán lẻ đó đều của thôn Ngũ Long, người cùng thôn quanh đó nhìn thấy kéo tới giúp, không ngờ đám kia còn ác hơn, xoạch xoạch, rút gậy tự vệ bấm nút biến thành gậy dài, ai xông tới đều bị đánh không thương tiếc.
Tức thì đám đông kinh hãi không dám xem náo nhiệt nữa kéo nhau chạy, đám kia không ham đánh, chửi đám bán lẻ vài câu rồi quay về cửa hiệu.
Một trong số đó nói "giải quyết xong rồi đấy" với Trịnh Tư Vũ đứng sau quầy, sau đó đi theo cửa sau biến mất, hai người trông hiệu nghĩ là người do ông chủ mời tới giải quyết đám bán lẻ kia máy móc gật đầu với bọn họ.
Vẫn chỉ là mở màn thôi, chưa tới món chính.
Người trong nhà bị đánh, không chỉ một, tận mười mấy người, bị đánh ngay trên địa bàn của mình, hơn nữa bị đánh không hề nhẹ, người trong thôn làm sao chịu được chứ? Lại còn là cái cửa hiệu mà bọn họ chướng mắt kia, thế là chẳng bao lâu một đám người ngồi xe ba bánh, xe đạp, xe điện, máy cày, trong tay lăm lăm gậy gộc, xẻng sắt, cuốc thuổng cứ như đi đánh trận ùn ùn kéo tới.
Dọc đường ai thấy cảnh tượng đó cũng tránh cho xa, ngay cả xem náo nhiệt cũng không dám, sợ tai bay vạ gió, còn cảnh sát lại tới nơi xảy ra vụ nổ rồi, không ai ngăn cản.
Đoàn người này bao vây hiệu Mỹ nghệ Hoàng Hà, nhưng đám kia đã theo lối sau chuồn từ đời nào rôi còn đâu.
Chửi bới quát tháo một hồi, tìm không ra người, cơn giận không chỗ phát tiết, thế là có kẻ nóng tính không kiềm chế được, nổi điên đập vỡ cả tủ kính. Vậy mà tới một cảnh sát cũng không thấy đâu, đám thôn dân càng được trợ uy, nhìn thấy cái gì đập cái nấy, cả con đường đầy du khách nghe tiếng đổ vỡ la hét trong cửa hàng thì chạy sạch.
Thế là chỉ còn đám người cầm hung khí đi lùng sục kẻ gây chuyện, đập một nhà chưa hả, đám đó xông ra ngoài, chỉ cần không phải là cửa hiệu của người trong thôn là gặp tai bay vạ gió, không thuận tay đập vỡ kính thì cũng ném vài cục đá vào. Ngay cả hiệu của Soái Lãng cũng không thoát, một tảng bê tông bay qua cửa sổ, để lại lỗ thủng lớn.
Khu phong cảnh đông đúc như thế đột nhiên xuất hiện cả vùng trống hoắc, khắp nơi là kính vỡ, gạch đá, gậy gộc, còn có cái dép dính máu, chỉ mười mấy phút một nơi cảnh sắc đẹp đẽ thành đống hỗn độn như bãi chiến chường ...
Du khách đứng xa xa bàng hoàng, đua nhau chụp lại cảnh tượng đó.
Km 18.5 đường khu phong cảnh, hai chiếc xe cứu hỏa đỗ lại ngoài tường nhà khách Hoàng Hà, hai người làm giá đỡ nhấc vòi nước phun nước xối xả, đốm lửa cuối cùng bị dập tắt. Những thùng hàng giấy bị nước cao áp phun cho bục tung, ánh kim lấp lánh, toàn là kỷ niệm chương, mảnh vỡ của tượng đúc, thủy tinh, thi thoảng còn có nơi bốc khói.
“Sợ hết hồn, buổi trưa tôi vừa ăn cơm xong nằm xuống, nghe uỳnh một tiếng, còn tưởng khủng bố tới.” Một nam nhân bụng bự giải thích tình huống với cứu hỏa, chân đi dép lê nhà khách, hành lý chưa kịp mang theo đã chạy ra.
Một người khác tranh lời: “ Không phải nổ một tiếng, mà là nổ bụp bụp bụp mấy tiếng cơ, không ai để ý, đến khi khói bốc lên mới nhận ra lúc đó mới nổ đánh uỳnh.”
“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc chuyện gì thế, sao giữa ban ngày lại có kẻ ném lựu đạn, chúng tôi khó khăn lắm mới đi du lịch được một chuyến, đừng để chúng tôi có đi mà không có về chứ.”
“Đúng vậy, nơi này loạn quá, chiến trường à? Tôi thề không bao giờ tới đây nữa.”
Hai cứu hỏa ghi chép hết lại, chủ yếu là hỏi thời gian bốc cháy và tìm người chứng kiến, tuy là giọng nam bắc lẫn lộn, nhưng mà có không ít tin tức giá trị.
Không bao lâu sau hiện trường bắt đầu được dọn dẹp, lãnh đạo cũng tới xem tình hình, may mà không ai thương vong, mỗi năm Trung Châu mấy nghìn vụ cháy, người ngoài thì thấy đây là chuyện lớn chứ với dân cứu hỏa à chẳng qua là vụ cháy nhỏ, không có thương vong thì chẳng đáng kể.
“... Nơi bốc cháy và phát nổ tìm thấy rồi ... Chính là chỗ này.” Một nhân viên khám xét hiện trường chỉ đống mảnh vụn nói: “Nơi này trừ kỷ niệm chương, trang sức, còn có lượng lớn pháo nổ pháo hoa ...đây là dấu vết sót lại do không cháy hết, anh xem là vụn giấy.”
“Pháo nổ à?” Lãnh đạo chi đội tức điên, vụ nổ kinh động tới cả khu trưởng, té ra là do pháo nổ, nói là có kẻ khủng bố còn dễ tiếp nhận hơn.
“Đúng, đó là nguyên do tiếng nổ rất lớn, lực phá hoại thì nhỏ, chỉ khiến cửa kính ở tầng ba tầng bốn chấn vỡ, không có tổn thất khác ...” Nhân viên khám xét thở phào.
“Vậy sao pháo lại nổ?” Lãnh đạo hỏi.
“Chuyện này còn đang tìm, nếu chỉ cháy thôi thì dễ, nhưng khó là sau cháy còn có nổ, hiện giờ chưa phát hiện ra các thiết bị kích nổ hay gây cháy ... Chi đội trưởng xem, nơi này là bìa các tông, bạt ny lông, toàn thứ dễ cháy, tùy tiện ném mẩu thuốc từ cửa sổ ra cũng có thể gây ra hậu quả này ...”
Nhân viên khám xét chỉ khoảng cách từ nhà ở tới kho hàng không thích hợp, lại chỉ sân sau không quản lý tốt, nào là hộp mỳ ăn liền, mẩu thuốc lá, thậm chí là băng vệ sinh đã dùng.
Lãnh đạo chi đội chữa cháy cau mày: “Làm ăn bừa bãi.”
“Chưa hết đâu, anh xem, góc sân còn có cái lò hơi nữa, mùa đông ở Trung Châu chúng ta khí hậu khô hanh, lò hơi cách đống hàng chưa tới 7 mét, miệng lò ở đầu gió, giả sử đốm lửa bay ra, giả sử hơi nóng tụ vào mức độ nhất định thì đều có thể gây cháy.”
“Thế có khả năng do người gây ra không?”
“Chúng tôi đã hỏi người chứng kiến, hiện trường không có ai, nếu là có người châm lửa, phải nhảy từ đống hàng cao hai mét xuống, sau đó trèo qua tường cao 2m7, căn bản không thể làm mà không ai nhìn thấy. Bảo an đầu tiên tới hiện trường chứng minh, cửa vẫn khóa, cửa sau chỉ mở khi nhập hàng, đêm còn có trực ban ... Đương nhiên có khả năng dẫn cháy từ xa, nhưng ở xung quanh điểm gây cháy và hiện trường không có bất kỳ thiết bị điện nào, nên nguyên nhân này có thể loại trừ.”
“Được, kiểm tra lại đi, kỹ vào cho tôi.”