← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 076 Một vở kịch hay, khắp nơi tan hoang. (2)

Từ trong hậu viện đi ra, hai người đứng đợi, tiểu đội trưởng vội cười nịnh: “Chi đội trưởng Tiêu, chúng tôi tới muộn, gây phiền toái cho anh rồi.”

“Bớt cười đi ... “ Chi đội trưởng mặt mày nghiêm túc nói với cấp dưới đang ý đồ nịnh nọt, đoán chừng hai tên này đang ăn nhậu bị kéo tới, không mặc đồng phục, miệng thì đầy hơi rượu, hắn không giận, chỉ kho hàng: “ Các anh hàng ngày làm ăn kiểu gì, giữa ban ngày ban mặt hết cháy lại nổ, biết bao nhiêu du khách cả nước nhìn vào không? Có còn muốn hình tượng cho Trung Châu không, có còn giữ vinh dự cho đội cứu hỏa không? Chuyện này chứng minh các anh thường ngày lơ là quản lý ...”

“Không phải đâu chi đội trưởng Tiêu, chúng tôi nhiều lần gửi thông báo chỉnh đốn cho nhà khách rồi, bọn họ không chịu sửa. Chúng tôi làm công tác cơ sở khó lắm.” Trung đội trưởng kể khổ: “Từ tháng 11 năm ngoái tới tháng 7 năm nay, chúng tôi đã gửi tới 4 thông báo cho họ, phòng nồi hơi cũ rồi phải cải tạo, thiết bị chữa cháy có vấn đề, bọn họ đều lờ đi ...”

Thực ra ai chả biết mấy cái thông báo đó gửi xuống là để có cớ khi xảy ra sự cố thôi. Ý tứ là, đấy, chúng tôi gửi thông báo cho các người, không chịu chấp hành, giờ xảy ra vấn đề rồi, đó là lỗi của các người.

Chi đội trưởng chẳng buồn nói về xe, lát sau kiểm tra hiện trường xong, lý do khả năng nhất thích hợp nhất là do mẩu thuốc lá ném xuống gây ra .... Trên danh sách chịu trách nhiệm chính cho sự cố này là Hách Vận Lai giám đốc nhà khách Hoàng Hà, thiếu trách nhiệm quản lý, lưu giữ chất cháy nổ phi pháp, chống lệnh của cơ cấu phòng cháy chữa cháy ... v.. .v.. v....

Giám đốc Hách bị cảnh sát triệu tập, vừa lên xe vừa hô với xung quanh: “Hàng không phải của chúng tôi, thật đấy, chúng tôi cho người ta thuê để đồ, ai ngờ hắn lại chứa pháo nổ ... Đồng chí cảnh sát, anh nghe tôi nói, không phải của tôi, tôi bị oan, nhà tôi bị nổ, tôi còn phải chịu trách nhiệm à? Tôi bị oan, tôi là người bị hại ... Các anh không thể chưa tra đã bắt người.”

Chẳng ai nghe lời hắn, cứ bắt về đã, đám cảnh sát đang nóng máu đây này.

Không biết hôm nay là ngày gì mà sự cố liên tiếp, chưa xử ly vụ nổ thì khu phong cảnh xảy ra bạo động rồi, người ta đang đồn ầm ĩ kia kìa, dùng hai chữ “bạo động” thật đấy.

Đồn công an khu phong cảnh loạn thực sự, phân cục cũng gọi điện thoại hỏi nguồn cơn, nghe nói là người thôn Ngũ Long gây chuyện thì chỉ thị phải xử lý nghiêm túc, không được nương nhẹ .... Có điều mỗi lần nghe nói là người dân gây chuyện thì phân cục đều không phái người tới, vì dám bắt một người là khiến cả đám kéo tới, dù sao không có ai thương tích nghiêm trọng, chỉ là ẩu đả thôi, đẩy hết cho đồn công an là xong.

Một lát sau lại có điện thoại gọi tới, trên cục công an thành phố, đồn trưởng Bạch lạnh người, thì ra có người đem video hiện trường truyền lên mạng, nói là khu phong cảnh Hoàng Hà xảy ra bạo động, đủ mọi lời đồn thổi khó nghe đều có ... Trên cục sau khi rõ nguồn cơn yêu cầu tra rõ ràng sẽ phái tổ điều tra tới phối hợp ....

Đồn trưởng Bạch cúp điện thoại rồi, người như mất hết sức lực, nghe có vụ nổ là ông ta kinh hồn bạt vía, may mà không có người thương vong, vừa thở phào ở nhà khách Hoàng Hà thì nảy nòi ra chuyện này, ứng phó không xuể. Từ tầng hai đi xuống, đồn trưởng Bạch liền bị đám người kinh doanh ở khu phong cảnh Ngũ Long bao vây chất vấn.

“Đồn trưởng Bạch, các anh có định quản không, đám thôn dân kia ức hiếp chúng tôi không chỉ một lần, chúng toàn đập cửa hiệu người ngoài chúng tôi, không đập hiệu trong thôn.”

“Quầy hàng của tôi bị đập nát rồi, tôi nhìn thấy kẻ nào đập, là tên chốc đầu.”

“Bọn chúng cố ý không cho chúng tôi làm ăn nữa, chúng tôi đụng chạm gì tới chúng chứ, trước giờ đã nhịn như nhịn cơm sống rồi mà chúng không tha.”

“Nhân viên của tôi trúng gạch vào đầu. khổ thân mới ở quê tới làm được vài ngày, tôi ăn nói thế nào với bà con ở quê đây?”

“Đồn trưởng Bạch, không thể dung túng cho chúng nữa, nếu không chứng càng ngày càng quá đáng rồi, không còn coi ai ra gì nữa.”

Cả đống người đua nhau nói làm đồn trưởng Bạch vàng đầu, xua tay liên hồi, cố gắng xoa dịu: “Được rồi, được rồi, tôi hiểu tâm tình của mọi người, chúng tôi đang điều tra, nhất định nghiêm túc xử lý, mọi người dựa theo thứ tự cho lời khai, lần này trên thành phố sẽ phái người tới, nhất định xử lý nghiêm túc ... Còn nữa, kính vỡ phải sớm lắp lại, đỉnh Ngũ Long là bộ mặt của khu phong cảnh ...”

Dân cảnh tới dẫn từng thương gia căm phẫn vào trong văn phòng, đột nhiên đồn trưởng Bạch thấy tên béo trong đó, tóm ngay lấy, như phát hiện đại lục mới: “Cậu tên là gì?”

“Điền Viên.”

“Cậu tới đây làm cái gì?”

“Cửa kính của chúng tôi cũng bị đập.”

“Các cậu?”

“À, chúng tôi quay về cửa hiệu cũ để chuẩn bị chuyển nhượng, ai ngờ xảy ra chuyện ...”

“Vậy ... “ Đồn trưởng Bạch nhớ tới một cái tên, nhưng ra đến cổ họng như bị kẹt lại, phất tay: “ Thôi đi viết lời khai đi.”

Người đi rồi đồn trưởng Bạch có chút hoài nghi, liệu có thể nào là ... Ngẫm nghĩ hồi lâu đồn trưởng Bạch ra quyết định: “Tiểu Trình, Tiết Tử, Nhị Phương, lái xe ra đây, theo tôi một chuyến ...”

Mấy dân cảnh tham gia xử lý việc này cùng lên xe, Tiết Tử nói: “Đồn trưởng, chuyện này không dễ tra, hình ảnh giám sát lấy ra rồi, đúng là thôn dân đập phá, tôi nhận ra Đầu Ghẻ, Sâu Đất, Trứng Ngốc, Gò Mỡ ... Cơ bản chính là đám này cầm đầu, toàn là tên cứng đầu, nhưng không phải bọn họ ra tay trước, họ đến báo thù.”

“Gì, kẻ nào chọc vào thôn dân?”

“Vâng, một đám người vùng ngoài, chúng từ trong hiệu của Ngô Kỷ Cương xông ra đánh người, đoán chừng do bị phá chuyện làm ăn nên nổi nóng ra tay, nhưng họ đều đội mũ lưỡi trai, giống đi đánh golf, tối đa chỉ chụp được nửa mặt .. Bọn họ đánh một cái là xong rồi, người trong thôn có cớ, đập luôn cả cửa hiệu.”

Đồn trưởng Bạch không biết nói gì.

Không lâu sau tới khu phong cảnh Ngũ Long thì quá nửa số cửa hiệu đã đóng cửa rồi, cái nào mở cũng đang quét dọn, cả con đường để lại dấu vết tàn phá, đặc biệt là những ô cửa sổ kính tan hoác dưới ánh mặt trời trông kinh khủng, nhìn qua những cái lỗ đó, rất nhiều quầy hàng bị đập, ai gặp phải chuyện này coi như xui xẻo.

Tới cửa hiệu hai gian, đây là nhà bị hại lớn nhất, cửa sổ không có lỗ thủng, đó là vì cửa kính nát hẳn rồi, một đám người đang thảo luận gì đó trong phòng tức thì im bặt.