← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 077 Một vở kịch hay, khắp nơi tan hoang. (3)

“Ai là Ngô Kỷ Cương?” Đồn trưởng Bạch biết vẫn hỏi, mắt nhìn người ở giữa.

Ngô Kỷ Cương mặt trắng bệch: “Là tôi.”

“Anh có hiềm nghi tàng trữ vận chuyển chất nổ trái phép, theo pháp luật, chúng tôi triệu tập anh ... Đi theo chúng tôi.” Đồn trưởng Bạch mặt lạnh tanh ra vẻ làm theo phép công.

“Hả, chúng tôi bán đồ mỹ nghệ, làm gì có chất nổ?” Ngô Kỷ Cương sững người.

“Theo như lời khai của Hách Vận Lai giám đốc nhà khách Hoàng Hà, số hàng tích trữ ở chỗ họ là của anh đúng không? Trong đó có pháo hoa và pháo nổ.”

“Vâng.”

Đoàn trưởng Bạch không nhiều lời, hất hàm: “Đưa đi.”

“Á, không, không phải của tôi, chúng tôi chỉ có hàng mỹ nghệ, pháo là của họ.” Ngô Kỷ Cương hoảng loạn giải thích, nhưng hai vị dân cảnh đã tới trước mặt, đành phải đứng lên đi theo.

Vừa mới ra ngoài, không ngờ có người nào đó hô lên: “Hắc Đản, chính thằng đó đánh cha mày đấy.”

Chưa ai kịp phản ứng thì vù một phát, loạt bóng đen bay tới chát chát liên hồi vào mặt Ngô Kỷ Cương, thứ vàng vàng men theo trán chảy xuống người, là trứng gà, trừng gà tre Hoàng Hà chính tông. Soái ca Ngô Kỷ Cương đã bao giờ bị nhục như thế trước mặt bao người, cơn giận bốc lên đầu, tức giận không có chỗ phát tiết, mặt mày vặn vẹo như thằng điên, mồm " a a" liên tục.

“Cút cút, con cái nhà ai, bé tí đã hư hỏng.” Dân cảnh quát một cái, đám trẻ con chín mười tuổi hò hét nhạy toán loạn.

Số còn lại vội đỡ ông chủ Ngô lên xe, sợ đêm dài lắm mộng.

Xe cảnh sát vừa đi một cái, đám trẻ con tụ tập lại, kết bạn đi về thôn, giữa đường đi tới bên cái xe hàng, Lão Bì cười híp mắt cầm tờ 5 đồng chia cho chúng, của cháu đây, của cháu đây ... Phát hết đám trẻ con reo hò chạy đi.

Lão Bì dẫn người đi xa rồi mới gọi điện thoại: “Ngô Kỷ Cương bị đồn công an đưa đi rồi ...”

“Tôi biết rồi, Lão Bì, anh tới cửa thôn đi, Đại Ngưu sắp tới rồi đấy, chuyện này trông cả vào anh.” Soái Lãng cúp máy thở phào một cái, khởi động xe liếc nhìn Trình Quải qua gương chiếu hậu, thằng này mặt tỉnh queo gặm chân gà như không: “Ê, chuyện lớn như vậy mà mày không khẩn trương chút nào à?”

“Khẩn trương cái gì?”

“Nếu cảnh sát truy ra, mày ngồi trong đó vài năm là cái chắc.”

“Mày học tập không ra gì, chả hiểu cái chó gì cũng nói, cái thứ đó nếu không nổ, cùng lắm tốn vài nghìn thôi, nếu nó nổ, có thánh truy ra được, công cụ gây án đều nổ rồi, tao không tin ai nghĩ ra được dùng thấu kính châm lửa. Dù là có nghĩ tới, chứng cứ đâu? Có chứng cứ, cũng hai ba năm, tao vào tù, mày phát lương mà ...” Trình Quải ăn xong, mở cửa ném xương gà đi: “Thấy chiêu này của anh mày ra sao?”

“Mày học ở đâu đấy, tao không tin mày thông minh như thế.”

“Trên sách chứ ở đâu, mày nghĩ tao kinh doanh sách bao năm như thế uổng phí à, thập đại dâm thư mày đọc được mấy cuốn? Tao còn có bản gốc ... Sách làm súng tao xem rồi, nguyên lý thuốc nổ cũng đọc ... Tao còn có tài liệu nội bộ của công an, 100 cuốn, bán ra là hơi bị đắt. Đừng nói thứ này, tao làm được lựu đạn thật, mày tin không?”

“Thôi, tao còn muốn sống tự do thêm vài năm, mày biến thành XHĐ từ bao giờ thế?” Soái Lãng ngạc nhiên.

“Chưa nghe anh hùng xuất thân thảo mãng à, kỳ nhân dị sĩ trong dân gian nhiều lắm, tao trưởng thành thêm vài năm nữa cũng là một trong số đó. Mày yên tâm đi, không sao, chỉ cần bên cứu hỏa không chứng minh được là có người cố y phóng hỏa, nhà khách bị phạt vài vạn là cái chắc, bọn họ sẽ sống chết đổ cho Ngô Kỷ Cương ... Ngô Kỷ Cương không nhận, cho nên A nghĩ là của B, B nghĩ là của A, chuyện này chúng thong thả mà cắn nhau đi, chơi lão tử à? Lão tử lần này coi như cống hiến cho công tác phòng cháy chữa cháy của khu, phạt chết mẹ bọn nó ...” Trình Quải thành tinh rồi, từ khởi đầu nhìn ra bảy tám phần kết quả.

“Phục rồi, xem ra tao còn tử tế chán, cơ mà nói trước, nếu người ta nghi ngờ tao, tao ném mày ra đấy.” Soái Lãng cảnh báo trước

“Xì, chuyện nhỏ như cứt mũi, anh mày bỏ 10 vạn, không cần vào đồn công an đã tự do trở về, mày tin không?” Trình Quải được một phen lên mặt phất tay làm ra vẻ không đáng kể, cũng giao hẹn: “Nói rồi đấy, mày quay lại làm ăn, chia 4 - 6, mày dùng tao làm tiên phong không phải miễn phí đâu.”

“Xong, chuyện làm ăn mày khỏi cần nhiều lời, mày không bằng tao.”

“Cái này tao tin, dây thần kinh của mày nhiều hơn người khác vài sợi, nhưng tiền từ đâu ra? Ném cả đống vào đó không kiếm được vố lớn thì lỗ to.”

“Mày ngu lắm, nếu tao khống chế toàn bộ nguồn hàng rồi thì mày thấy thế nào?” Soái Lãng không nói nhiều.

Trình Quải lờ mơ hiểu ra: “Hàng của La Sách mày đã nắm, hàng của Ngô Kỷ Cương bị phá, nhưng còn hàng trong thôn thì sao?”

“Đã bắt đầu thu mua rồi, tiêu hao không ít, toàn là hàng thứ phẩm giá rẻ, Lão Bì, Đại Ngưu đang ở cửa thôn thu mua hàng, mười ngày không bán nổi, bọn họ sắp sinh bệnh rồi, tao mua lại ít nhất thấp hơn 20 %- 30%, có khi còn thấp hơn.” Soái Lãng vì chuyện này mà gom rất nhiều tiền, ở đâu ra, còn một người, hồng nhan tri kỷ của y, nghe nói y cần dùng tiền, toàn lực ủng hộ.

“À, tao hiểu rồi, mày phá cho không ai làm ăn nổi, khiến tất cả đánh nhau, sau đó mày đứng ra thu mua lại. Mẹ nó, cao, rất cao, hại người ta còn được người ta mang ơn nữa.” Trình Quải khen ngợi một câu: “Vấn đề còn đám nhà máy, bọn họ còn hàng tồn.”

“Thì sao, ai dám mua nữa? Mày nghĩ thôn dân giờ còn dám đi mua hàng à? Còn nhà nào dám nhảy vào cái thị trường nát bươm này à, La Sách chạy rồi, Ngô Kỳ Cương đắc tội với thôn dân chỉ có bán xới, thân dân thì sợ đái ra máu, thị trường do tao định đoạt.”

“Nếu nhà máy tự tổ chức người đi bán thì sao?”

“Mày ngu à, bọn họ làm hàng chất lượng cao do tao đặt, tao thì nắm hàng giá rẻ trong tay, tương ứng chi phí của tao ít hơn nhà máy, bọn họ mà dám cạnh tranh à? Ở đây tao có ưu thế về giá, về địa lợi, về con người, thị trường vẫn là do tao quyết ... Họ không dám cạnh tranh, thì rõ ràng là tao độc quyền ...” Soái Lãng cười lạnh, một loạt tính toán cũng sắp tới hồi kết, lần này không cần lịch sự gì nữa, y sẽ nắm chặt toàn bộ từ đầu vào tới đầu ra.

Xe đi qua đường Trung Nguyên, tới đường Hoa Tây, tới khách sạn Dụ Hoa, ở cửa có một nữ nhân phong tư trác tuyệt, vừa thấy Soái Lãng tựa như cửu biệt trùng phùng đi tới, Soái Lãng cũng nhảy ngay xuống xe, nở nụ cười thực sự trong suốt mười ngày qua.

Đó là chị Đỗ, Đỗ Ngọc Phân.