Q2 - Chương: 078 Có lương không quân, có quân không lương. (1)
Thím Hứa và một cô gái chừng 20 tuổi thanh thuần ưa nhìn đứng dựa vào cái tủ kính đặt ở cửa, mặt mày buồn so. Cái hiệu tạp hóa của thím Hứa thời gian qua làm ăn rất tốt, trước kia Soái Lãng thuê cái viện tử nhỏ làm chỗ chứa hàng, kiêm luôn nơi ăn ở lâm thời đám người Lão Bì, sáu người ở trong đó, mọi như yếu phẩm đều do cửa hiệu nhỏ của bà cung cấp.
Bọn họ thậm chí thi thoảng còn nhờ bà làm cơm cho, chỉ là thím Hứa nấu ăn rất tệ, ngay cả với tiêu chuẩn dân công vẫn bị chê liên hồi, người ta nhiều lúc thà tự mua gạo, dầu, mắm muối về nấu hơn là tự nấu.
Thế là Thím Hứa gọi cô cháu gái Hứa Dung tới, cô cháu gái này học hết cao trung thì vào thành phố làm việc, tính hướng nội, rụt rè, nhưng nấu ăn thì miễn chê.
Từ ngày có Hứa Dung, đám Lão Bì không nấu cơm nữa, ngày hai bữa trưa chiều đều đặn tới hiệu nhỏ của thím Hứa ăn cơm. Thím Hứa chuyên môn dọn chỗ kê hai cái bàn, hiệu tạp hóa thành luôn quán ăn nhỏ.
Tiếng lành đồn xa, không chỉ đám người Lão Hứa, thằng béo Trình Quải cũng dẫn đội ngũ bảy tám người tới đây ăn cơm luôn rồi. Thím Hứa cười híp mắt, bà biết thừa, không chỉ vì cơm ngon, còn vì cô cháu gái xinh xắn, e thẹn của mình nữa.
Cơ mà chuyện tốt chẳng kéo dài, chẳng hiểu sao bao chuyện nối nhau đổ xuống thôn, bây giờ cái viện tử kia bị xô đổ rồi, Tiểu Soái không ở đây nữa, đám Lão Bì, Trình Quải nhiều ngày chẳng tới thôn, trong thôn thì chửi nhau đánh nhau tơi bời.
Quán nhỏ của thím Hứa thậm chí mấy ngày rồi chẳng bán được gì.
“Thím Hứa, trưa hôm nay làm cơm cho chúng tôi nhé, mười lăm người.”
Đột nhiên có tiếng gọi quen thuộc vang lên, thím Hứa đang thất thần giật mình, ngẩng đầu lên, thấy Lão Bì dẫn theo đội ngũ bốn năm cái xe hàng đủ kiểu đi qua thôn.
“Được, được, cứ yên tâm.” Thím Hứa mừng rỡ giục cháu gái: “Mau, mau ra vườn hái ít rau.”
Lúc này Lão Bì đã đi vào cái sân rộng giữa thôn, chủ của mấy nhà tích trữ hàng đã được báo trước, mọi người cứ như đón chào quân giải phóng tới, nghênh tiếp đội xe tổ chức lâm thời.
Giờ khu phong cảnh loạn lắm rồi, trong thôn đã có mấy chục người bị đánh, mà một nửa do tự đánh lẫn nhau, giờ nói gì tới làm ăn, không phải ôm đống rác kia là may.
Với lại nghe nói lần này thôn dân đập phá quá tay, tất cả thương gia khác liên hợp lại rồi, bên trên cực kỳ phẫn nộ, muốn bắt người, ai nấy hoảng loạn, tâm tư đâu mà làm ăn nữa. Hàng này là thứ hàng gì họ biết, nhớ chẳng may người ta tra ra tịch thu hết thì nguy. Bình thường gặp chuyện này thôn dân tụ tập lại bàn nhau chống lại, nhưng giờ tin ai được nữa, nhà bên cạnh không thừa cơ đâm sau lưng mình là may rồi ...
Phải bán thôi, chứ bắt được tịch thu hàng rồi tiền phạt, có mà táng gia bại sản.
Thế là từng thùng hàng còn chưa mở cứ như thế vận chuyển ra cửa thôn, đổi lại xấp tiền hoặc dày hoặc mỏng, đau xót như bị khoét thịt nhưng vẫn tranh nhau bán, sợ người ta không mua nữa, lại sợ cảnh sát tới tịch thu.
Lúc đầu tranh nhau mua thế nào, bây giờ họ tranh nhau bán như thế.
Cũng cùng lúc đó, Ngô Kỷ Cương đang ở phòng thẩm vấn của đồn công an, mặt như mướp đắng, máy móc lập lại không biết tới lần thứ mấy: “Thực sự không phải của tôi, tôi không biết, tôi lớn như thế này còn chơi pháo làm gì nữa? Chỉ có nhà khách thôi, bọn họ hay tổ chức tiệc tùng gì đó ... Thực sự không phải tôi.”
Mới đầu hắn còn nghi ngờ là Soái Lãng, đến khi biết nguồn cơn tức ói máu, cho rằng mình bị tai bay vạ gió, bị người ta đổ tội.
Bất kể là Hách Vận Lai hay Ngô Kỷ Cương đều dứt khoát không nhận số pháo hoa là của mình, đổ cho bên kia, giống như đang đùn đẩy trách nhiệm, chuyện này nhất thời khó làm ra ngọn nguồn, cảnh sát chuyển chủ đề.
“Vậy chuyện đập phá chiều nay thì sao, do các anh khơi lên trước, camera giám sát thu được người trong cửa hiệu các anh xông ra đánh thôn dân, sau đó mới có hành vi báo thù của thôn dân ... Những người kia là ai? Đừng che giấu, hai ngày qua chúng tôi nghe nói có người tới hiệu của anh, có nhân viên của anh khai rồi, có phải chuẩn bị lâu rồi không?”
Lại là một chậu phân nữa chụp lên đầu, chứng cứ đầy đủ, sáng nay Hoàng Hiểu nghe nói Soái Lãng quay về khu phong cảnh, để đề phòng dẫn một nhóm người tới cửa hiệu, chuyện này toàn bộ nhân viên đều biết, đầy một bụng oan khuất, có nhảy xuống Hoàng Hà cách đó không xa cũng khó rửa sạch tội.
Cùng cùng lúc đó báo cáo sự cố của trung đội cứu hỏa khu thành nam từ trong máy in chạy ra ... Nguyên nhân chủ yếu sự có là do nhà khách tàng trữ trái phép pháo hoa pháo nổ cùng với các đồ mỹ nghệ dễ cháy gây ra. Khám xét hiện trường cho thấy có 12 thùng pháo các loại, nơi xảy ra sự cố gần phòng nồi hơi, có mẩu thuốc lá chưa cháy hết ...
Tài liệu được đưa tới chủ nhiệm văn phòng, chủ nhiệm văn phòng đang nhận điện thoại của lãnh đạo, báo cáo nguyên nhân gây cháy là do khách thuê phòng ném thuốc lá xuống gây ra, vì khách hoảng sợ bỏ chạy nên chưa tra ra.
Tóm lại dù là chuyện gì cũng chẳng liên quan tới Soái Lãng.
Soái Lãng lúc này bận hẹn hò với mỹ nhân rồi.
Chị Đỗ thật xinh đẹp.
Đi vào cửa được vài bước, trong lòng Soái Lãng nổi lên một suy nghĩ khiến bản thân cũng lấy làm lạ. Đỗ Ngọc Phân mặc vest nữ màu đen, váy xám đậm, cảm thụ được thân hình đầy đặn bao bọc bên trong, từ bên mé nhìn thấy vòng eo hơi ngấn mỡ, không cảm giác béo mà càng khiến cô thêm quyến rũ, vì thế mà nổi lên ý nghĩ đó. Mắt đưa lên trên, áo sơ mi trắng và mái tóc đen uốn quăn tạo nên đối lập mạnh mẽ, ý nghĩ đó trong đầu càng mạnh.
Không nên nổi lên ý nghĩ đó mới đúng, chị Đỗ đã ba mươi có lẻ rồi, đang hướng tới 40, cơ bản đã bước vào hàng ngũ gái ế cao không với tới thấp lại không thèm.
Không biết có phải vì lần này được chị Đỗ cho mượn tiền, hay là vì bản thân chị Đỗ vốn xinh đẹp, ý nghĩ đó sinh ra không xua đi được. Soái Lãng mỗi lần nhìn nữ nhân xinh đẹp khó tránh khỏi y nghĩ xấu xa, nhưng lần này không hề có, chỉ thấy chị Đỗ xinh đẹp, thực sự rất đẹp ....
Có nữ nhân nhìn thấy một cái là muốn lên giường, có nữ nhân bất kể nhìn thế nào đều không muốn hoặc không dám nghĩ tới phương diện kia, hai người càng tiếp xúc, Soái Lãng nhìn Đỗ Ngọc Phân càng khuynh hướng ở loại sau.