Q2 - Chương: 079 Có lương không quân, có quân không lương. (2)
“Nhìn cái gì thế hả? Sao tôi thấy mắt cậu lúc nào cũng lấm la lấm lét?” Đỗ Ngọc Phân vô tình sang thấy Soái Lãng nhìn trộm mình, bật cười nói.
Soái Lãng ưỡn ngực nói: “Không thể nào, tôi đường hoàng thế này sao lại lấm lét?”
“Thôi đi, hiện giờ trong công ty bàn tán cậu bị người ta đuổi khỏi khu phong cảnh rồi, hôm nay nghe nói hiệu của cậu bị đập phá, rất nhiều người vui vẻ, đợi mai tới khu phong cảnh xem trò vui.” Đỗ Ngọc Phân trêu ghẹo.
“Hì hì, thế sao chị Đỗ còn cho tôi vay tiền?”
“Đó không phải là cho vay mà là đầu tư, đầu tư mạo hiểm, đầu tư vào cậu thì tôi thấy đáng lắm, ai dám nói nhãn quang tôi không tốt? Phải rồi, chúng ta phải thương lượng tỉ lệ hoa hồng rõ ràng đấy.”
“Vậy tôi lỗ thì sao?” Soái Lãng có nghi vấn, chị Đỗ lấy đâu niềm tin lớn như thế vào y.
“Nếu mà lỗ thì cậu sớm chuồn rồi, làm gì dám ném khoản tiền lớn như thế vào đó.”
“Tôi nói lỡ lỗ thật thì sao? Thời gian qua tôi đen đủi lắm.”
“Thế thì hết cách rồi, bị cậu buộc lên thuyền giặc, tự nhận xui xẻo thôi.”
Giao lưu vài câu, hai người nhìn nhau cười, đi vào thang máy, vừa vặn chỉ có hai người, ấn khu hội nghị thương vụ ở tầng 13. Đỗ Ngọc Phân nói: “ Soái Lãng, chuẩn bị tâm lý đi, đám đó sắp điên rồi, tôi hỏi sơ qua, hình như đều bị cậu gài bẫy, cẩn thận họ đánh cậu.”
Soái Lãng nhướng mày, khẽ hừ một tiếng không thèm đáp.
Thế là Đỗ Ngọc Phân ngạc nhiên, vài phần không tin: “Tôi đang lấy làm lạ, đám nhà máy nhỏ này ítcũng tồn mấy vạn món hàng, nhiều mấy vạn món, gộp lại thành con số khá kinh người, cậu làm cách nào mà không đặt cọc một xu vẫn khiến họ sản xuất hàng cho cậu... Chiêu này hữu dụng lắm, dạy chị đi.”
“Nếu bảo tôi nói thì đó là họ bị ma đưa lối quỷ dẫn đường thôi.” Kỳ thực lừa người ta không cần thủ đoạn gì cao minh, quan trọng là do lòng tham của người bị lừa, Soái Lãng ngày càng cảm ngộ ở lĩnh vực này, cái gì mà lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, lấy giả lẫn giả... Toàn bộ không còn cần tới nữa rồi.
Đỗ Ngọc Phân nhìn Soái Lãng mặc vest chính chu, khác hoàn toàn ngày mới quen biết. Từ lúc cô vào Phi Bằng làm việc, cơ hội gặp nhau ít đi, nhưng mỗi lần gặp nhau lại có bất ngờ, như lần này chẳng hạn, cái thằng nhóc lại cười xấu xa rồi, cô đưa tay ra cưng chiều vẹo mũi y một cái, không hỏi nữa.
Mũi bị véo nhẹ, mùi thơm mê người chui qua cánh mũi, cảm giác rất ấm áp, rất thân mật, không phải là sự thân mật giữa tình nhân, mà hơi giống chị em, chẳng biết vì sao lại biến thành như thế... cảm giác này thật tốt, Soái Lãng thấy rất thích... Chớp mắt một cái lại thấy không tốt, sao lại thành ra như thế được?
Ting, thang máy tới nơi, vừa đi ra, Đỗ Ngọc Phân kéo Soái Lãng đi, không phải tới hành lang, mà tới lối thoát hiểm, nơi này vắng vẻ không có ai, cô rất nghiêm túc quan sát Soái Lãng nói: “ Chị biết chuyện của các cậu rồi, có lời này chị luôn muốn nói … Ừm, là chuyện bán đồ mỹ nghệ ở khu phong cảnh ấy, La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường...”
Soái Lãng lắc đầu: “À, chuyện đó qua rồi.”
“Nói dối, nhìn lại bản thân đi...” Đỗ Ngọc Phân có chút giận, nắn cầm Soái Lãng nâng lên: “Hai mắt đỏ sắp chảy ra máu rồi, da mặt sạm đi chẳng có chút sức sống nào, má hốc hác... Còn giống Soái Lãng trước kia, ngày nào cũng cười ngốc nghếch, chị mỗi ngày nhìn thấy thôi đã vui rồi không?”
“Không sao đâu chị Đỗ, chuyện đó sắp qua rồi.” Soái Lãng có chút xúc động, khẽ nắm lấy tay Đỗ Ngọc Phân, không ngờ Đỗ Ngọc Phân lại rút ngay lại, tặng thêm cho y một cái lườm.
Vừa rụt lại một cái, Soái Lãng nhớ ra, bàn tay trắng trẻo kia từng bị Soái Lãng sàm sỡ một cách bất lương, cười ngượng, Đỗ Ngọc Phân gõ nhẹ lên đầu y một cái: “ Đừng quá để bụng chuyện đó, vô gian bất thương mà, đại bộ phận chuyện chúng ta gặp phải trên đời đều như thế thôi... Ngày xảy ra chuyện chị sợ cậu chìm đắm trong bi quan, muốn tìm cậu nói chuyện, nhưng cậu không có thời gian... Chuyện này hôm nay nếu đàm phán với phía nhà máy không tốt cũng không cần buồn, còn có chuyện kinh doanh đồ uống mà, nếu không còn nữa vẫn còn chị đây.”
“Sao tôi nghe giống như chị muốn bao nuôi tôi thế?” Soái Lãng lòng ấm áp, có điều miệng chó vẫn chẳng mọc ra được ngà voi.
Đỗ Ngọc Phân trợn mắt: “Lớn thế này còn muốn tôi nuôi, không thấy xấu hổ à?”
“Không, tới lúc đó nhất định sẽ tìm đến chị.” Soái Lãng nói xong nghênh ngang đi về phía phòng hội nghị.
Đỗ Ngọc Phân vừa bực vừa buồn cười chỉ biết đi theo, quan hệ hai người từ đầu đã lạ thế rồi, gặp Soái Lãng lần đầu cô đã đảm bảo cho y nhập hàng của Chính Nùng, rồi chuyện dần phát triển thành mối quan hệ như tri kỷ hiện nay. Cái cảm giác đó, bất kể thế nào cũng khiến cô thấy rất tốt, giống tự nhiên có thêm người thân vậy.
Cửa mở ra một cái, khói thuốc mù mịt làm người ta muốn sặc, mười hai nhà máy, tới 14 người, vừa thấy Soái Lãng một cái là nổ tung.
“Ông chủ Soái, ái chà chà, cuối cùng cũng xuất hiện rồi...” Có người chế nhạo: “ Ba vạn bức tượng của nhà máy chúng tôi, riêng vốn là hơn 20 vạn, là hàng gia công chất lượng cao, vì quan hệ giữa chúng ta mà không lấy một đồng tiền cọc, ông chủ Soái, làm người không thể thế được.”
“Đúng vậy ông chủ Soái, chúng tôi đều là nhà máy nhỏ, kiếm ăn qua ngày thôi, anh mà không lấy hàng mấy chục công nhân của chúng tôi chết đói.”
“Ông chủ Soái, vì giao tình thời gian dài giữa chúng ta, cho một câu trả lời sảng khoái đi, anh muốn ép giá cũng phải nói một câu chứ.”
“Đúng, rốt cuộc anh có ý đồ gì hả?”
Mỗi người chất vấn một câu, người nhanh mồm đã nói được hai câu, có tức giận, có khẩn cầu, có bất đắc dĩ, đủ loại tâm tình. Soái Lãng bước chân vững vàng đi tới, Đỗ Ngọc Phân thì bị khói thuốc làm sặc, đi thẳng ra mở cửa sổ, khi quay lại thì Soái Lãng miệng ngậm thuốc, tay cầm bật lửa Zippo mạ vàng tách một cái châm lửa, kệ xung quanh ầm ĩ, như người không liên quan.
Trong số những người ở đây, bất an nhất là giám đốc Hà của nhà máy Quang Hoa, gương mặt lúc này giống giận lại không trút giận ra được: “ Ông chủ Soái, tôi luôn thấy anh chơi rất được, anh cho một câu dứt khoát đi, nếu không lấy hàng chúng tôi tự nghĩ cách... Không thể hành hạ chúng tôi thế được, toàn là hộ kinh doanh nhỏ, muốn chúng tôi đổ bể à?”
Vừa nói một cái là tất cả cùng phụ họa.