Q2 - Chương: 080 Có lương không quân, có quân không lương. (3)
Soái Lãng biết thừa, cái gì mà anh không lấy chúng tôi tự nghĩ cách, e rằng người ngồi đây sợ nhất là mình nói ra câu đó, mấy món hàng đó làm phục vụ cho khu phong cảnh, rời khu phong cảnh chỉ là đồng nát, vứt đi không ai lấy.
Tất cả đều nhìn chằm chằm bộ dạng lấc cấc chướng mắt của Soái Lãng, cả đám không dám làm quá, hư trương thanh thế vậy thôi, người ta mời mình tới đây không phải chỉ chơi. Nếu người ta không lấy, chơi trò biến mất, ai làm gì được.
“Tôi lấy, lấy toàn bộ.” Soái Lãng nói một câu làm toàn bộ thở phào ít nhiều, không ngờ y đổi giọng luôn: “Có điều hiện giờ thực sự không có tiền ... Thật, không lừa mọi người, vương bát đản mời lừa mọi người, ai muốn tra tài khoản, tôi lấy sao kê cho mà xem, chỉ còn chưa tới 100 đồng thôi ...”
Đỗ Ngọc Phân cắn chặt môi sợ cười ra tiếng.
Cả đám chủ nhà máy bị cục tức dâng tới cổ làm mắc nghẹn, nghĩ tới khả năng bị ép giá rồi, không ngờ người ta lại chơi dứt khoát như vậy, một câu "không có tiền" khiến ai nấy không biết làm sao, chẳng lẽ muốn lấy hàng trước trả sau? Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ lại phải giải quyết như thế?
Mọi người nhìn cả vào giám đốc Tần của nhà máy bột đá Cổ Phong, ông ta lỗ nhiều nhất, đợi xem thái độ ông ta, người này gần 50 rồi, trầm tĩnh lãp thành, không la hét mà khách khí nói: “Ông chủ Soái, chúng ta đừng đùa có được không, gia sản của anh, chúng tôi đoán ra được, anh nhập hàng lớn thế nào mấy tháng qua, mọi người đều thấy mà ... Ở đây toàn người từng trải rồi, giá cả có thể thương lượng, mọi người đều có thể định đoạt, kéo dài vài ngày rồi, hôm nay nói cho rõ chứ.”
Ông ta nói rất uyển chuyển, không uyển chuyển không được, mấy chục vạn đang đè trên lưng kìa, không cúi xuống đã là may rồi.
Soái Lãng chẳng động lòng: “Về giá cả, tôi chưa bao giờ thèm chèn ép mọi người ... Nhưng mà tôi không có tiền thật, sao mọi người không tin? Tôi bảo mọi người nâng cao sản lượng, mọi người tin, tôi bảo mọi người giảm chất lượng hàng lừa thôn dân, mọi người cũng tin .... Giờ tôi bảo mọi người hết tiền, sao mọi người lại không tin, thế là sao?”
Mấy câu hỏi này thay cho lời tổng kết chuyện xảy ra thời gian qua, không ít người mặt nóng rát, có cảm giác thành thằng ngốc bị người ta buộc giây vào cửa dắt đi. Đỗ Ngọc Phân không biết chuyện cụ thể, nghe mà hoài nghi, toàn là đám già đời rồi, có người đầu hai thứ tóc, sao để Soái Lãng lừa không biết đông tây nam bắc như thế?
Im hết rồi, chuyện này do bản thân chuốc lấy, trách ai được, có mấy người tỉnh táo hơn, không nhiều lời chỉ chờ đợi kết quả.
Lúc này phục vụ viên gõ cửa đưa đồ uống, hoa quả, thuốc lá vào ... Oa, không phải thứ rẻ tiền đâu, đẳng cấp ra phết, rõ ràng không giống người chỉ có 100 trong tài khoản, càng không giống người chuẩn bị quịt hàng, ai nấy có thêm chút lòng tin.
Chỉ đợi nhân viên đi ra, giám đốc Hà hắng giọng hỏi: “Ông chủ Soái, chúng ta không vòng vo nữa, anh nói cách giải quyết đi, chúng tôi nghe anh.”
“Có phải không vậy? Mọi người tin tôi, nhưng tôi không tin mọi người.” Soái Lãng nhả ra ba vòng khói tròn, phù một cái thổi tan.
“Tôi biết trong lòng mọi người không dễ chịu, nhưng các vị có nghĩ cục diện hôm nay làm sao tạo ra không? Chúng tôi chuyên môn thiết kế sản phẩm cho khu phong cảnh, các vị biết thừa tôi tìm tới các nhà máy nhỏ là vì tính bảo mật, nhưng các vị lén sản xuất hàng của tôi cho nhà khác, các vị đâm sau lưng tôi khiến thị trường tôi dày công vun đắp rơi vào tay kẻ khác, các vị nghĩ xem tôi dễ chịu chắc?”
“Không, tôi không dễ chịu chút nào, nhưng tôi không gây phiền toái cho các vị đúng không? Sau này tôi vẫn đặt hàng, các vị chẳng áy náy gì, lại đem hàng tôi đặt bán cho nhà khác ... Giờ các vị không dễ chịu rồi, có nên cảnh tỉnh không? Chúng ta đều là người trên một con thuyền, là nhân vật nhỏ, không chịu nổi sóng gió đâu, chỉ có cùng chèo một hướng mới không lật thuyền.”
Ở đây chỉ có một vài vị ba mươi bốn mươi, đa phần là năm mươi rồi, hơn Soái Lãng tới hai con giáp, không ai dám ngắt lời y, mặt cũng thoáng đỏ, đồng thời lòng nhen nhóm một tia hi vọng. Soái Lãng đã nói thế không phải muốn ép giá, không phải không muốn lấy hàng, mà chỉ cho bọn họ một lời cảnh cáo. Chỉ cần có hi vọng, ai dám nói lời khó nghe?
Đỗ Ngọc Phân khoanh tay đứng một bên như người ngoài cuộc, qua lời của Soái Lãng cô hình dung được phần nào câu chuyện rồi, liếc y một cái, chú nhóc lại trưởng thành rồi, trước kia thế nào cũng quyết ăn miếng trả miếng tới cùng, giờ vì mục đích cao hơn biết bỏ qua rồi.
Cuối cùng cũng giảng giải xong đạo lý, Soái Lãng hắng giọng, trong những con mắt đang trông đợi nhìn vào mình, thong thả mở túi áo, ái dà, chặt quá, moi mãi mới được một tờ giấy đã nhắn nhúm, trải ra trên bàn, ta hiệu cho mọi người đọc.
Là một bản hợp đồng, tất nhiên bản thảo mà thôi, mấy vị có thể làm cha chú của Soái Lãng đi lên đọc sơ qua, tức thì cơ mặt co giật, giám đốc Hà kinh ngạc tới lạc cả giọng: “Chúng, chúng tôi phải nộp tiền đảm bảo cho cậu? Lý nào lại thế? ... Chúng tôi không thu tiền đặt cọc đã đành, cậu lại còn thu tiền của chúng tôi.”
“Đúng, chuyện xảy ra giữa chúng ta đã chứng minh, không có chút đảm bảo là không được, tôi chỉ thu 10% tiền đảm bảo thôi, các vị bây giờ có giảm giá 10% cũng không bán nổi đâu, nên kim ngạch này là rất hợp lý rồi. “ Soái Lãng điềm nhiên như không nói.
“Vậy cậu định bán tới khi nào?”
“Một tháng, lâu nhất không quá 50 ngày, nếu không các vị bán.”
Nào đã hết, giám đốc Tần còn nhìn thấy chuyện chấn kinh hơn kìa, dí mặt vào tờ giấy, như tự lẩm bẩm với bản thân: “Lại còn thay chúng tôi quản lý khuôn đúc.”
“Đúng, đề phòng các vị tự sản xuất hàng, lần sau các vị lại lén lút sản xuất hàng bán cho người khác, đâm sau lưng tôi, ai mà chịu nổi.” Soái Lương tương luôn một câu.
Phát triển khuôn đúc không quá khó, nhưng mà giá lại không rẻ, tận mấy vạn, chưa bao giờ nghe nói bên đặt hàng lại quản lý khuôn đúc cả.
Mọi người truyền nhau xem, không ngạc nhiên thì khinh thường, mấy người trẻ tuổi hơn thì nổi nóng không thèm tham gia bàn bạc. Điều kiện quá hà khắc, quá ức hiếp người ta, hết đòi tiền đặt cọc, lại đòi quản lý khuôn đúc, gần như có bao nhiêu ưu thế thì chiếm sạch rồi.
Hợp đồng đi một vòng, Đỗ Ngọc Phân thầm quan sát, quá nửa tỏ ra không chấp nhận không muốn đàm phán, số ít thất vọng, song không có ai bỏ đi ngay cả.
Chuyện này còn ác hơn cả ép giá, nếu đồng ý thì bằng với người ta đứng ở thế bất bại, bao nhiêu nguy hiểm đổ lên đầu nhà máy.
Ai mà chịu chứ?