← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 081 Có lương không quân, có quân không lương. (4)

Bế tắc rồi sao? Đỗ Ngọc Phân hơi lo, nhưng cô không cho rằng Soái Lãng lại suy nghĩ đơn giản là thuần túy chèn ép người ta, toàn là người cả đống tuổi, thành tinh rồi, đời nào người ta chịu.

Vì thế căn phong mới thông thoáng một chút lại mù mịt khói thuốc, không khí như ngừng trôi, nhà máy không truy hỏi hay mặc cả, Soái Lãng thì ngáp một tiếng có vẻ cũng không hứng thú muốn dây dưa.

“Các vị, tôi biết các vị đang nóng lòng xuất hàng lấy tiền mặt, nhưng tôi hết tiền rồi ... Chúng ta bắt đầu nói từ không có tiền đi, tôi sở dĩ nói thế là có nguyên nhân, từ hôm qua tôi gom góp được hơn 180 vạn, toàn bộ dùng để giúp mọi người cứu thị trường, ân tình lớn như thế mà không có ai nhận sao?” Soái Lãng mỗi lần mở miệng lại là một lần khiến người ta sửng sốt không thôi.

Cứu thị trường, cứu thị trường nào, hôm qua có 180 vạn? Sao không trả cho mình? Mọi người đầy nghi vấn không ai tiếp lời y.

Đỗ Ngọc Phân thở phào, vừa rồi có mấy gương mặt phẫn nộ muốn bỏ đi lắm, may mà ở đây có mấy vị lớn tuổi đủ trấn tĩnh ở lại, nhưng mà nói tới 180 vạn thì cô lại cười, tính cả tiền của cô và Soái Lãng, tính cho tròn mới được 70 vạn, thằng nhóc lừa đảo mở mồm một cái là tăng lên hơn gấp đôi rồi.

“Mọi người xem đi, đây là hình ảnh từ hiện trường truyền về đấy ...” Soái Lãng lấy di động ra đưa cho giám đốc Hà.

Giám đốc Hà liên tục lướt xem hình ảnh, trong đó có đội xe dài đang nhận hàng, ông ta nhận ra không ít người, đó là dân trong thôn, hàng hóa có cái là của mình, có cái của người khác, hết sức ngạc nhiên, chưa xem xong đã bị người khác lấy mất, sau đó cứ thế truyền nhau.

Đợi cho di động của mình đã truyền này nửa số người, Soái Lãng mới nói tiếp.

“Vốn tôi định giao chuyện làm ăn cho thôn dân, có điều xem tình hình rõ ràng là không được, mọi người cũng biết, giá bán lẻ đã sắp gần giá bán buôn, còn rớt nữa là tất cả cùng chết, thị trường hoàn toàn sụp đổ ... Cho nên tôi thấy thu lại tự mình kinh doanh là hơn, thế là tình hình cơ bản của tôi giống mọi người rồi, thậm chí tới tối nay còn tệ hơn mọi người, hàng trong tay tôi nhiều hơn của mọi người đấy.”

Giọng điệu của y rất thảm, nếu là người không biết chân tướng còn thương tình, chỉ có điều ở đây ai không biết chứ, đây chẳng phải lời kể khổ gì cả, bọn họ ý thức được một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Thu gom hàng của thôn dân, hơn nữa toàn là hàng không bán được, khỏi phải nói là rẻ thế nào, thị trường đi xuống vơ hàng, chẳng phải giá có khi còn rẻ hơn giá gốc, bảo sao người ta chẳng thèm để ý tới nhà máy ...

Mắc bẫy rồi, mắc bẫy rồi, giám đốc Hà nghĩ thông, kêu khổ không thôi, bảo sao y luôn xúi giục nhà máy tăng cường sản xuất, để hàng kẹt hết trong tay nguồn lẫn thị trường, phá nát thị trường, kéo giá xuống, mua vào giá thấp, lại lấy chính số hàng trong tay uy hiếp lại nhà máy. Nhà máy không có hành động, y thong thả bán ra, nhà máy nếu hành động, định cạnh tranh với y, nhưng họ một không kênh tiêu thụ, hai không thị trường, ba ngay cả giá cả cũng hơn người ta, chưa đánh đã bại.

Lần này mới thực sự là lặng ngắt như tờ, vì họ đã hiểu ông chủ Soái vì sao trước đó giúp nhà máy xuất hàng rồi, mình lại còn rộng rãi chiêu đãi người ta, cuối cùng người ta lấy lại cả vốn lẫn lãi.

Đỗ Ngọc Phân lại đảo mắt quan sát, bị nắm thóp rồi, không vị nào có tâm tình hút thuốc nữa.

Chứ sao, những khuôn mặt vốn bừng bừng phẫn nộ cứ tan biến dần, người ảm đạm, người đau lòng, vụ làm ăn này lỗ chắc rồi.

“Ông chủ Soái, làm thế bất nhân quá đấy.” Giám đốc Hà nói lên tiếng lòng của mọi người, đã thế này còn nể nang gì nữa: “Nếu anh ép chúng tôi, cùng lắm chúng tôi hạ giá xuất hàng, chúng tôi chả sao, mỗi người chịu lỗ một ít đi.”

Uy hiếp ngược rồi, người khác ồn ào phụ họa, nói thế nào anh là người tiêu thụ, còn chèn ép được nhà sản xuất à, một câu thôi, mọi người cùng lỗ, ai sợ ai? Giám đốc Tần là giật mình thôi, làm thế không xong, nhưng mình ông ta không áp được đám đông.

Soái Lãng đợi họ phát tiết hết mới cười lớn: “Tôi mua hàng nhiều nhất chỉ có 60% giá gốc, có chỗ còn thấp hơn, lấy nửa giá mua lại, hơn nữa tôi không chỉ mua thứ hàng đợt đầu, còn mua hàng thứ phẩm cắt giảm về sau, thứ đó vốn rẻ hơn ít nhất 20%, tôi còn mua lại nửa giá. Cho nên các vị có bán máu đi mới may ra ngang bằng tôi ... Còn nữa, kênh tiêu thụ, bán lẻ đều ở trong tay tôi, các vị bán cho ai đây? Thế nên không phải vấn đề lỗ hay không, các vị chẳng có cơ hội để lỗ đâu.”

Đâm một phát trúng điểm G luôn rồi, vừa khởi nghĩa chưa được một phút đã mất hết nhuệ khí ngồi xuống.

Đỗ Ngọc Phân ngồi rất ngay ngắn, nhưng tay lại lén đưa ra nhéo Soái Lãng một cái, khẽ lắc đầu, hai người tâm ý tương thông, chị Đỗ xưa nay tốt tính, hàm ý là, đừng ép người ta quá. Nhưng Soái Lãng lại chẳng để ý tới chuyện đó, hơi ngả người tới, một tay hạ xuống, bắt lấy tay Đỗ Ngọc Phân, thừa cơ nắm tay cô vài cái. Trường hợp này phát tác không nổi, đỏ mặt rút tay về, dùng mũi giày đá y một cái vào ống đồng, đá không hề nhẹ.

Từ đầu tới cuối, Soái Lãng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, dù chân đau điếng gằn giọng nói: “Các vị, tôi gọi các vị tới đây là để đàm phán, mọi người cùng có lợi, thế mà mọi người xem ra cứ thích lỗ vốn nhỉ?”

Giám đốc Tần của Cổ Phong sớm nhận ra điều này rồi, nếu thuần túy muốn trở mặt hay chơi xấu nhau vậy mời toàn bộ tới đây làm cái gì, chỗ này thuê chẳng rẻ, nhân cơ hội đứng lên, quay về phía đám đông.

“Các vị, mọi người cứ nghe ông chủ Soái nói đi đã, dù sao bây giờ tình thế rõ ràng, không ai cần che giấu gì hết, tôi tỏ thái độ trước, tôi còn 3 vạn bức tượng, giá trị 27 vạn ... Nếu theo lời ông chủ Soái nói, nộp tiền đảm bảo cũng được, chỉ hai ba vạn thôi, cả khuôn đúc giao cho anh quản lý cũng không sao, dù sao phía anh đặt làm .... Có điều chúng tôi thì làm sao đây, chẳng may có gì không tốt, tôi ăn nói thế nào với mấy chục già trẻ trong nhà máy.”

Không phải lúc nào người đông cũng tạo ra thế mạnh, cái đám im ỉm kia lại nhốn náo.

“Đúng, giám đốc Tần nói rõ ràng rồi.”

“Tiền đảm bảo không nhiều, nhưng vô lý quá, ai chịu được.”

“Nếu không dựa vào tiêu thụ trích phần trăm đi, phải có trình tự trước sau chứ.”

Giám đốc Tần bực mình, rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn: “Đừng loạn lên nữa, nghe ông chủ Soái nói đi, ai không thích có thể về được rồi, ồn cái gì mà ồn, tới đây bàn việc hay để la hét?”

Những người khác hậm hực im lặng.