Q2 - Chương: 082 Có lương không quân, có quân không lương. (5)
“Quyền chủ đạo vẫn nằm trong tay các vị, tôi không định vượt mặt.”
Soái Lãng thong thả nói: “Đưa ra chút điều kiện hà khắc là vì đề phòng các vị lén xuất hàng, chuyện không chỉ một lần, các vị không thể trách tôi thiếu lòng tin vào các vị. Số hàng tôi thu gom trong vòng một tháng hẳn bán ra bảy tám phần, vậy tiếp theo tôi vẫn tìm các vị sản xuất mà, chẳng lẽ tôi tự mở nhà máy sản xuất à?”
“Chỉ cần các vị sản xuất là tôi phụ thuộc vào các vị rồi. Mọi người không hiểu sao, tôi đưa điều kiện trói buộc các vị là để chúng ta trói cùng một chỗ kiếm tiền, đây là vụ làm ăn lâu dài... Nếu các vị vẫn chơi trò khôn lỏi như trước thì hậu quả các vị thấy rồi, tự phá miếng cơm của mình thôi... Lựa chọn là của các vị, tôi không ép ai.”
Lời rõ ràng, đó là muốn kết thành đồng minh, cùng thao túng giá thị trường, nhưng các vị ở đây còn do dự, dù sao là tiền lệ chưa từng có, thành công thì tất nhiên lợi ích lâu dài, ai cũng có lợi, nhưng rõ ràng toàn là người làm ăn chụp giật manh mún quen, chưa đạt tới tầm đó.
Vẫn là giám đốc Tần lão thành nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng ông chủ Soái làm thế nào đảm bảo không có nhà khác nhảy vào cạnh tranh đây?”
Soái Lãng cũng đá có chuẩn bị: “ Chuyện này đơn giản, các vị có nghĩ nhà nào nắm được nguồn hàng giá rẻ hơn tôi không? Thế nên ít nhất trong thời gian dọn kho, tôi nắm thị trường tuyệt đối. Thứ hai, khu phong cảnh loạn thế rồi, ai muốn xông vào thị trường hỗn loạn? Thứ ba, hiện trong thôn ra sức giảm giá đẩy hàng đi, trong vòng một tuần sẽ xuất hiện hiện tượng thiếu hàng, hàng thiếu thì giá lên, cho tôi hai tháng, thậm chí ít hơn, toàn bộ hàng tồn trong tay chúng ta ít nhất toàn bộ đẩy đi với giá gốc.”
“Đương nhiên, điều kiện là chúng ta phải kết thành đồng minh.”
“Thứ tư xong vụ làm ăn này, chúng ta đều nhẹ gánh rồi, mọi người không cần khẩn trương như bây giờ, mười mấy con thuyền nhỏ chúng ta kết thành cái thuyền lớn, từ xuất hàng tới tiêu thụ là trực tiếp một đường, bất kỳ nhà máy lớn náo muốn nhảy vào khu phong cảnh cạnh tranh cũng phải cân nhắc! Cuối cùng....” Nói tới đó Soái Lãng dừng lại một chút giơ ngón trỏ lên cười nhạt.
“Khu phong cảnh trước giờ do ai định đoạt, mọi người trải qua nhiều chuyện như thế chưa nhận ra à, đi xem kết cục của người các vị lén xuất hàng thế nào thì rõ.”
Không đi xem cũng biết, nhà kia lành ít dữ nhiều rồi, thị trường từ lúc hưng thịnh tới lúc sụp đổ đều do người này thao túng, bản lĩnh đó ai không thừa nhận cho được?
Nghĩ cho kỹ thì cũng là chuyện tốt, trước kia mệnh ai nấy chơi là vì không thao túng được thị trường nên kiếm chừng nào hay chừng ấy không tính xa xôi, thị trường đâu phải của mình mà lo giữ gìn. Nhưng nếu thực sự toàn bộ nhà máy ở đây kết thành liên minh thì …. Chưa gì nhiệt huyết mọi người sôi trào rồi, khi đó, ngay cả ông chủ Soái cũng phải nhìn sắc mặt họ ba phần ấy chứ.
Thế nên không thể nói ai kiềm chế ai, mà nên gọi đó là sợi giây trói tất cả làm một. Hơn nữa, nếu các nhà máy thực sự thành liên minh rồi... Cả đám bắt đầu tụ lại thương lượng, nếu Soái Lãng không lấy hàng, mọi người đồng loạt tung tin này ra, xem trong cái giới này còn ai chịu làm cho y. Nghĩ tới đó tình thế nghịch chuyển rồi, cơ mà mình trói chân người ta thì là trói tay mình, đúng là chẳng bên nào thiếu được bên nào.
Giám đốc Hà là người khó xử nhất, ấn tượng quá sâu rồi, chỉ lo lại bị lừa: “Nếu có người lại học theo anh dùng giá thấp cổ động thôn dân lần nữa nhảy vào thị trường thì sao? Thị trường này làm ăn tốt thế nào ai cũng biết, luôn có người nhòm ngó.”
Soái Lãng cười lớn: “Ha ha ha, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nói mười năm thì lâu quá, nhưng hai ba năm đi, chắc ấn tượng của họ còn sâu lắm, không dám tùy tiện nhập hàng nữa đâu. Với lại thôn dân kỳ thị người ngoài, muốn xúi bẩy họ cũng cần thời gian lấy lòng họ, chẳng lẽ có thể qua mặt tôi? ”
“Còn nữa, khi đó chúng ta là mười mấy nhà liên minh rồi, đừng mãi giữ cái suy nghĩ của xưởng nhỏ như vậy, ai nhảy vào, chúng ta đều có thể đánh bật được. Tôi chẳng thể đảm bảo được, sự cố luôn có, phải xem chúng ta giải quyết thế nào, kinh doanh mà ông muốn đảm bào 100% thì nói làm gì nữa....”
“Đúng rồi, còn có một câu, không phải tôi kích thích mọi người chứ, nếu chúng ta đường ai nấy đi, các vị nghĩ bằng vào kinh nghiệm lẫn thị trường tôi có trong tay, tôi lại không tìm được nhà máy khác hợp tác à? Giám đốc Hà này, nhà máy ngũ kim ở Trung Châu chắc có cả trăm cái nhỉ, mấy cái kỷ niệm chương, lại chẳng phải thứ gì cao siêu.”
Nhẹ nhàng thả một câu uy hiếp, vừa thuyết phục cũng là uy hiếp, giám đốc Hà hậm hực ngậm miệng, người ta có thị trường, sợ gì không có người cung cấp hàng.
“Được, chúng tôi nộp tiền đảm bảo cho anh, khuôn đúc giao cũng được. Nhưng anh lấy gì đảm bảo cho chúng tôi?”
“Đúng, số tiền bảo đảm này các nhà góp lại cũng mấy chục vạn, số tiền này không lấy về được thì sao? Còn nữa, anh bán hết hàng tồn rồi, có nhà máy khác ra giá thấp hơn, anh bỏ chúng tôi thì sao? Còn nữa, thứ này không bán được ngoài khu phong cảnh, anh thừa cơ ép giá thì sao? Nói thẳng ra nhé ông chủ Soái, tôi chẳng tin hợp đồng gì hết, nếu có thành ý hợp tác cần gì đảm bảo gì chứ?”
“Anh nộp tiền đảm bảo cho chúng tôi mới đúng.”
Quanh đi quẩn lại xoay về ban đầu rồi, tư duy nhất thời chưa thay đổi được, đám tiểu hộ này chỉ chăm chăm nhìn vào túi tiền của mình, không nghĩ được xa. Đỗ Ngọc Phân hơi cau mày, nếu là cô dứt khoát chọn lấy vài người muốn hợp tác cho rồi, nhanh gọn, xem số kia có theo không.
Soái Lãng dụi tắt thuốc lá: “Điều kiện chỉ có chừng đó thôi, nói một câu không dễ nghe, nếu chẳng phải thấy các vị luôn khách khí với tôi, tôi chẳng buồn ngồi xuống nói chuyện đâu, tôi đi tìm nhà máy khác luôn, thừa nước bọt từ nãy tới giờ làm gì?... Còn về đảm bảo thì, tôi có thể viết giấy nợ, chỉ có thế thôi.”
“Để tôi...” Đỗ Ngọc Phân khẽ vỗ vai Soái Lãng, cô đề phòng trường hợp này rồi, lấy xấp tài liệu đã chuẩn bị trước chia cho bọn họ, giải thích: “
“Vừa rồi chúng ta đã làm quen, mọi người đều biết thân phận của tôi, hôm nay tôi tới đây là được ủy thác của ông chủ Soái và tổng giám đốc Lâm, còn có một việc nhỏ phải làm.”
“Trên tài liệu có món quà tiếp thị của Phi Bằng, quà năm mới, Giáng Sinh các loại, sẽ lựa chọn sản phẩm trong số các vị, thiết kế của ai thông qua, chúng tôi nhập hàng nhà đó. Mỗi năm Phi Bằng hao tốn chừng 100 - 150 vạn vào những món quà nhỏ này để làm tiếp thị.... Phía dưới có điện thoại của tôi, có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ.”
Đây mới là dụ hoặc lớn thực sự, Phi Bằng là công ty lớn trong giới giải khát Trung Châu, có người thì thầm hỏi tổng giám đốc Lâm là... Tức thì bị người bên cạnh lườm ngậm miệng, là Lâm Bằng Phi chứ còn ai.
Quả lựu đạn này ném ra, có người hạnh phúc tới choáng váng, ai cũng biết gặp được công ty lớn như thế là khái niệm gì.
Đỗ Ngọc Phân nói thêm: “Ông chủ Soái vốn là người của Phi Bằng, tư giao với tổng giám đốc Lâm rất tốt, chút việc nhỏ này không là gì, quan trọng xem thiết kế mọi người qua được không.”
Bảo sao y dám lớn lối thế, té ra có cái công ty lớn ở sau chống lưng, bảo sao người ta không coi đám tiểu hộ chúng ta ra gì, té ra đẳng cấp của người ta cao hơn hẳn.
Chuyện tới đây không cần nhiều lời nữa, Soái Lãng chỉnh cổ áo, đứng dậy: “Chỉ thế thôi, chuyện này tôi không tham dự, tôi ở tầng hai bày tiệc mời mọi người, mọi người thời gian qua chiêu đãi tôi không ít, coi như tôi đáp lễ... Ai còn nể mặt Soái Lãng này say một bữa, nếu không coi như cáo từ trước.”
Nói xong đi nghênh ngang như vịt rời phòng hội nghị, không ngờ có người nhanh chân chạy ra mở cửa giúp.