← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 083 Trăm việc phải làm, chấn chỉnh trở lại. (1)

Tầng hai, nhà hàng Trung Hoa, đại sảnh trang trí vô cùng huy hoàng, thể hiện toàn bộ sự xa hoa của khách sạn 5 sao, sắc màu chủ đạo là hoàng kim cao quý, Đỗ Ngọc Phân pha trà nhàn nhã, Soái Lãng hỏi nhỏ: “Chị Đỗ, không thể lừa người như thế được, tổng giám đốc Lâm có biết chuyện này không?”

Đỗ Ngọc Phân ưu nhã cầm chén trà lên, điều kiện ở Phi Bằng rất tốt, công việc lại quen thuộc, cô gần như không gặp trở ngại gì, thậm chí còn nhàn hơn cả Chính Nùng trước kia: “Phi Bằng lớn như thế, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi là giám đốc tiêu thụ, chuyện này tôi tự quyết được, báo cáo sau là đủ... Tôi phải bảo vệ khoản đầu tư của mình chứ.”

Cái gì mà Phi Bằng muốn làm quá tặng tiếp thị, đều là bịa ra hết, Soái Lãng không ngờ chị Đỗ vì giúp mình mà bịa ra lời nói dối như vậy, tuy cô là giám đốc tiêu thụ thật, nhưng kế hoạch lớn như vậy vẫn còn cần Lâm Bằng Phi thông qua: “Thật ra không cần phiền như thế, đợi khi tôi bán hết hàng, được chia lợi ích, họ sao nỡ bỏ tôi, chị quá lo rồi.... Chuyện kia, đến lúc đó chị cứ nói thiết kế không thông qua là được.”

“Cậu ác quá.”

Soái Lãng không tán đồng: “Ác gì mà ác, chị không biết họ đâm sau lưng làm tôi suýt trắng tay thế nào, tôi bỏ qua thù cũ là may cho họ rồi, nguồn hàng thế nào cũng phải nắm trong tay, để họ mệnh ai nấy làm, tiền đầu tư của chị mới là xong đời.”

“Ý tưởng không tệ, dùng 70 vạn thúc đẩy vụ làm ăn trị giá mấy trăm vạn, nếu thực sự thu được tiền đảm bảo, như thế cậu có luôn cả tài chính vận hành rồi.” Đỗ Ngọc Phân đặt chén trà xuống, pha thêm lần trà thứ hai: “Này, hơi lâu rồi đấy.”

“Chị đừng lo, trừ khi bọn họ là kẻ ngốc tôi mới không làm được gì, nhưng họ đều là người làm ăn tinh minh, họ sẽ đồng ý thôi.” Soái Lãng thả lỏng rồi, chị Đỗ đã lấy cả Phi Bằng ra đảm bảo, mặc dù sự đảm bảo miệng này chả có ý nghĩa gì, nhưng sẽ cho đám người kia không ít niềm tin, nghiêm mặt nói: “Chị Đỗ này, lúc nãy ở trên kia, chị thừa cơ sờ đùi tôi nhé.”

Đỗ Ngọc Phân nghẹ cổ họng, thiếu chút nữa phun trà ra, chuyện kia cô còn chưa chất vấn, giờ bị kẻ xấu cáo trạng trước rồi, tức giận đưa tay nhéo mạnh vào đùi y: “Sờ này, sờ này, cậu thích sờ tôi sờ cho cậu xem.”

Soái Lãng cười hì hì né tránh, đột nhiên cửa cộc cộc mấy cái, rồi đoàn người đi vào.

Tới rồi, tất cả đều tới tham dự yến tiệc rồi, không thiếu một ai, tất cả đều cam tâm lên thuyền giặc rồi, à không, bị lừa lên rồi.

Tới đây thì không còn bất kỳ điều gì cản trở được Soái Lãng một tay lũng đoạn thị trường nữa.

Tròn 1 tuần sau “ ngày kinh hoàng” của khu phong cảnh Hoàng Hà, ngày 15 tháng 9, nắng vàng rực rỡ, điểm khảo thí thống nhất cục đường sắt Trung Châu, tiếng chuông vang lên, trong trường trung học đường sắt im phăng phắc, chỉ có ở cổng trường là như họp chợ, đỗ các loại xe cộ, người đứng kẻ ngồi, đa phần đều là nhân viên ngành đường sắt.

Soái Thế Tài ngồi trong xe cảnh sát nhìn thấy rất nhiều người được cha mẹ đưa đi thi, lòng rất cảm xúc, cứ ngồi mãi trong xe không tới, ngây ra nhìn về phía trường học, lo lắng cho tiền đồ của con trai.

Hoặc giả có thể nói, đối với người bình thường, tiền đồ hay không tiền đồ cũng được, có một công việc ổn định, thu nhập ổn định, gia đình bình yên là ổn. Những bậc cha mẹ đang nóng ruột chờ đợi kia, có ai không mang tâm tư như thế?

Soái Thế Tài hồi ức, hôn nhân đổ vỡ rất nhiều năm ông mới nhận ra, tổn thương lớn nhất là con trai, thiệt thòi lớn nhất cũng là nó chứ không phải mình, tuổi càng nhiều càng thấy món nợ này lớn, khi mà lý tưởng lẫn sự nghiệp dần dần lui đi, còn lại chỉ là gia đình, chỉ có người thân nhất, giờ chỉ cần thấy con trai lập nghiệp lập gia đình, chỉ thế thôi.

Soái Thế Tài thở dài, lấy ra cái kẹp thẻ có huy hiệu cảnh sát, lật ra, kẹp trong đó là bức ảnh gia đình, có vợ trẻ xinh đẹp, con gái nghịch ngợm, thiếu đứa con trai ít khi về nhà.

.............................

Cùng lúc đó Soái Lãng cau mày đọc đề số 7, "hệ thống cung cấp điện ba pha bốn đường dây chuyển thành ba pha năm đường dây" đọc qua một cái, bộ não phản hồi: Không hiểu.

Đề số 8 " Bàn là 200v, 100 w, điện trở của nó là.... Ω", Soái Lãng gãi đầu gãi tai, hình như trong sách có nói, đúng là sách có nói thật, nhưng kiến thức vẫn ở lại trong sách, Soái Lãng không lấy ra chút nào.

Cha ơi là cha, cha tội gì gây khó dễ cho con, chẳng phải tự làm mình khó chịu à?

Sau khi xem qua n đề, Soái Lãng không cảm thấy có vị thần nào định xuống giúp mình, đành phải trả lời bữa bãi cho xong. Mắt nhìn qua cửa sổ phòng học, không thấy cha, có điều bao năm như thế, biết cha chắc chắn lặng lẽ đợi ở góc nào đó, chỉ là y chưa từng mang về cho cha tin tức tốt, lần này cũng thế mà thôi. Y vốn học khối xã hội, thi đúng chuyên ngành còn chẳng ăn thua, huống hồ giờ thi môn tự nhiên.

Lại là một đề khó, à đề quái nào chẳng khó, thay đổi cuộn dây xta-tô, thay đổi tần suất mạng lưới cung cấp điện, thay đổi điện áp, thay đổi.... Chóng hết cả mặt, thực sự là, phải nghe Đại Ngưu khuyên bảo mới đúng, đem con xúc xác theo đã dễ rồi, gieo A,B,C,D mẹ nó cho xong, Đại Ngưu bảo hắn thi đỗ nhờ gieo xúc xắc.

Có điều với bối cảnh gia đình của Đại Ngưu, dù hắn không thi có khi vẫn qua.

Hơi lo, không phải là lo mình không thi được, mà lo mình thi quá tệ, làm cha lần nữa bẽ mặt với láng giềng, đồng nghiệp.

Cộc! Cộc!

Có hai tiếng gõ khẽ, đó là giám thị nhắc nhở Soái Lãng chú ý, Soái Lãng ngây ra nãy giờ liền giật mình, lại giữ tư thế ngồi ngay ngắn thẳng lưng. Mà người vừa nhắc nhở cũng khiến y xấu hổ, là cô gái 25,26, là bạn học cao trung, mà không phải bạn thường đâu … em gái này thi vào cục đường sắt bao giờ thế? Người ta đã thành giám khảo rồi, mình vẫn chổng mông làm bài, có bẽ mặt không cơ chứ?

Bẽ mặt nhất là Soái Lãng từ lúc vào phòng thi đã phát hiện ra người bạn học này rồi, phản ứng đầu tiên của y là che nửa bên mặt giả vờ không nhận ra.

Người ta chính là em gái mà thời cao trung y kéo cặp sách, giữ xe đạp, chặn đường về nhà của người ta, dây dưa người ta đòi yêu sớm, kết quả là bị người ta mách giáo viên. Sau đó hiển nhiên tới tai cha y, cha y rút thắt lưng đánh một trần tàn tệ.