← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 084 Trăm việc phải làm, chấn chỉnh trở lại. (2)

Thời gian trôi đi, đã 10 năm rồi chứ ít gì, giờ nhìn lại thấy chuyện đó mới buồn cười làm sao, cô bạn đó giờ Soái Lãng còn chưa nhớ ra tên kia. Liếc nhìn một cái, cô bạn đó mặc đồng phục, chiều cao tầm trung, hơi béo, mặt tròn tròn trông đáng yêu, không cần phải nghi ngờ, thêm nhiều năm nữa sẽ thành bác gái eo thùng phi mông lồng bàn như các bác gái trong khu tập thể...

Soái Lãng thắc mắc, rõ ràng là không phải quốc sắc thiên hương lúc đó mình bị ma đưa lối quỷ dẫn đường à?

Hồi tưởng chuyện cười năm xưa lại nhìn quanh, có tới bốn năm người gọi ra được tên, vài người quen lắm nhưng không nhớ tên, còn lại tuy không quen song chắc cũng là thanh niên thất nghiệp như mình thôi.

Thời buổi bây giờ kiếm việc khó như thế, tốt nghiệp nằm nhà một hai năm đợi việc là chuyện thường, người ngày càng nhiều, công việc càng gian nan. Nếu như trước kia, chỉ cần con cháu ngành đường sắt tới tuổi muốn vào là ném cho bộ đồng phục ngay. Giờ không được rồi, ngay cả quét dọn trên tàu cũng cần văn bằng, tuyển vị trí lương ba cọc ba đồng còn ôn tập vài tháng, rồi thi cử hành hạ...

Càng nghĩ Soái Lãng càng thấy khả năng trúng tuyển của mình là bằng 0, càng nghĩ Soái Lãng càng thấy không cần, mấy năm qua trải qua bao sóng gió rồi, tầm nhìn mở rộng, việc quái gì cứ phải làm công chức nhà nước?

Lần này vốn là chẳng muốn tham gia, dựa vào bán đồ uống cho Phi Bằng thôi mỗi năm đã kiếm không ít rồi, huống hồ còn kinh doanh thủ công mỹ nghệ. Trung Châu rộng lớn, kinh tế phồn vinh, chỗ kiếm tiền quá nhiều... Nhưng với cha thì vẫn là phải vào nhà nước, ôm bát sắt.

Trong trạng thái khó xử cùng thấp thỏm đó, thời gian trôi qua từng chút một, tiếng chuông vừa reo một cái, Soái Lãng như bị điện giật, bỏ mẹ mải ngây ra nghĩ linh tinh, bao nhiêu bài chưa làm.... Mà thôi, làm cũng như không, bỏ giấy bút xuống, che nửa bên mặt chạy khỏi phòng thi.

Trong phòng thi hai vị giám kháo lần lượt thu bài, nữ giám khảo kia tới bàn Soái Lãng chuyên môn nhìn qua bài của y một lượt, kết quả y hệt lúc cô nhắc nhở Soái Lãng, một đống chưa làm.

Rời khỏi trường học, ra tới cổng trường thấy chiếc xe việt dã cảnh sát, cha đứng ở bên xe, Soái Lãng điều chỉnh nhịp bước, tỏ ra thong thả tự nhiên một chút. Soái Thế Tài mở cửa xe, hỏi: “Thi thế nào?”

“Thì như thế.” Soái Lãng đáp qua quít.

“Con nói câu này là biết ngay không ra làm sao rồi.” Soái Thế Tài lắc đầu, song giọng điệu không giống trách móc, khởi động xe, bóp còi, chỗ này hơi tắc, nhất thời không đi ngay được.

Không bị mắng như mọi khi làm Soái Lãng thấy rất không thoải mái, cẩn thận gọi: “Cha...”

“Sao?” Soái Thế Tài quay sang, thấy con trai khẩn trương, an ủi: “Không sao đâu, chẳng qua là ít tri thức lý luận, tham gia công tác dần dần học tập sẽ biết, cha đã bao giờ học trường cảnh sát đâu, vẫn làm cảnh sát mấy chục năm đấy thôi.”

“Không phải, lỡ chẳng may con không thi được thì sao? Đề khó lắm.” Soái Lãng thấy phải nói thôi, cha nói cứ như y đỗ rồi vậy.

Soái Thế Tài chẳng quay đầu, lái xe qua chỗ rẽ: “Sợ cha thất vọng à?”

“Đúng đúng, cha biết con học khoa xã hội mà, thứ này là môn tự nhiên, lâm trận mới mài gươm cũng không ích gì.” Soái Lãng sớm nghĩ một cái cớ.

“Cha biết, với con mà nói đúng là hơi khó. Con học tiểu học thì một môn không hợp cách, trung khảo ba môn không hợp cách, đến cao khảo chỉ có hai môn hợp cách... Cha sống qua chừng ấy đả kích, con nghĩ cha còn thất vọng à?” Soái Thế Tài nói đùa, nhưng đùa kiểu này thì ai mà cười nổi.

Soái Lãng cười gượng gạo cho có rồi im thít.

“Không sao mà, năm xưa cha vào thành phố cũng như con thôi, có biết cái gì đâu, chẳng phải vượt qua rồi sao? Bây giờ lên chức, lên hàm cũng phải thi, cha chẳng thi cái nào hết, cha không phủ nhận thi cử cũng là một cách kiểm tra năng lực, nhưng năng lực kiểm tra ra không đại biểu năng lực thật của con trong cuộc sống. Ở hệ thống công an này, ai dám nói là cha kém nào? Đồ đệ của đồ đệ của cha cũng là cảnh sát tốt nghiệp đại học đấy.” Soái Thế Tài nói rất hào khí.

Ai ngờ thằng con tâm lý không bình thường hỏi: “Cha không tham gia thi lên bậc là vì sợ thi quá tệ mất mặt phải không?”

Soái Thế Tài nhanh như chớp vung tay tát một phát, thẹn quá hóa giận mắng: “ Con đến cái tuổi thành gia lập nghiệp rồi, còn khiến cha phải lao tâm khổ tứ cho thế này, còn mặt mũi mà lên tiếng à?... Nốt lần này, thi không được thì cha để con đi kinh doanh, con là thằng quái quỷ từ nhỏ, cha không tin con lỗ vốn được... Có điều nếu thi đỗ, hoặc trong cục có người chiếu cố, con phải về làm việc đấy, biết đâu sau này có quan có chức đàng hoàng không phải hơn à?”

“Vâng...” Soái Lãng xoa đầu.

“Giao hẹn thế nhé.”

“Giao hẹn như thế... Cha đừng lo, không thi được con cũng chẳng kém ai đâu.”

“Chuyện đó là đương nhiên, con lăn lộn ngoài đời mấy năm hơn khối người rồi ấy chứ... Nhớ năm xưa cục đường sắt tới Tín Dương tuyển công nhân, bà nội con không muốn cha đi, cha cũng không muốn vào thành phố, ông nội con tát cha hai cái đuổi cha ra khỏi nhà...” Soái Thế Tài hồi tưởng.

“Có phải không vậy? Nói thế cha cũng bị cha của cha đuổi ra khỏi nhà à?” Soái Lãng giật mình, mẹ nó, vụ này không ngờ còn có truyền thống.

Soái Thế Tài gật đầu: “ Chứ còn sao nữa, con không chịu khổ, sao biết cuộc sống gian nan, ông nội con nói ngày trước đến tuổi là bị cụ con đuổi ra đường tự kiếm sống.”

Toát mồ hôi không cơ chứ, Soái Lãng nghĩ vui vậy mà thành thật, cảm thấy có lỗi: “ Thế mà con nghĩ cha cưới cô vợ trẻ trung xinh đẹp, chê con ở nhà vướng víu nên đuổi đi.”

Soái Thế Tài trừng mắt, cái thằng nhãi này vốn không tử tế gì, ra ngoài vài năm càng lưu manh, cha nó mà cũng dám trêu, lảng đi: “ Con còn nhớ cô bé giám khảo trong đó không, giờ làm việc ở phòng nhân sự... Năm xưa con trêu ghẹo người ta, làm vợ cục trưởng tới tận đội cảnh sát chửi cha, cha mất mặt suýt nữa không còn mặt mũi về đơn vị nữa.”

Soái Lãng hết hồn xua tay: “Cha, con tự tìm vợ được, cha không cần làm giúp đâu.”

Soái Thế Tài suýt lạc tay lái: “Mày nghĩ đi đâu vậy con, tai điếc à, người ta là con gái nhà cục trưởng, mày xem có hi vọng không? Hồi xưa thì bám người ta như đỉa, giờ kén chọn đấy hả...”