Q2 - Chương: 085 Trăm việc phải làm, chấn chỉnh trở lại. (3)
Hai cha con cứ thế tiếp tục kiểu nói chuyện kỳ lạ, không bao lâu xe vào thành phố, nghe nói cha muốn tới đơn vị đồng nghiệp có việc, Soái Lãng xuống xe ở chợ sách đường Trung Nguyên, bảo cha đợi, một lúc sau ôm một đống đồ chạy ra, cho vào qua cửa sổ, thì ra toàn là đồ ăn vặt, nói là cho em gái...
Nói ra Soái Lãng rất quý cô em gái lém lỉnh của mình, chỉ là về nhà lại gặp mẹ kế, gọi điện thì Soái Anh còn nhỏ, tất nhiên vẫn phải qua mẹ kế, cha y thì giờ giấc thất thường.
May mà mẹ kế y cũng biết ý, thi thoảng để Soái Anh gọi điện thoại cho anh trai, mỗi lần như thế hai anh em nói chuyện cả tiếng.
Soái Lãng tự hứa rồi, đợi Soái Anh lớn lên chút, sẽ bù đắp nhiều hơn.
Chuyện này vậy là cuối cùng đã qua, Soái Lãng vẫy tay nhìn chiếc xe cảnh sát đi xa, thở phào tới cổng chợ sách rút điện thoại. Chẳng bao lâu Trình Quải mang một thân thịt mỡ đi ra, vừa mới thấy Soái Lãng đã ôm bụng cười. Soái Lãng chạy tới cứ nhè mông hắn mà đá, đá cho tới khi thằng này nín cười mới thôi.
Chẳng có gì khác, vì Soái Lãng mặc cái jacket xám tro vừa cũ vừa quê, cái quân jean giặt bạc phếch, với cái đầu húi cua như lính vừa xuất ngũ, trông ngố hết sức. Trình Quải vốn nín rồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, phì cười: “ Tao nói này Soái Lãng, mày có phải quay về thời Giải Phóng tham gia khảo thí không? Làm sao thành ra thế này?”
“Mày thì hiểu cái mẹ gì, cha tao phải nhìn bộ dạng này mới yên tâm... Chúng ta vốn là con cháu công nhân đường sắt, nếu ăn mặc như ông chủ lớn đi thi, không phải thèm ăn đòn à?” Soái Lãng cố ý ăn mặc như vậy cho hợp cảnh, khỏi nói cha y thích bộ dạng người lao động phong sương cần lao đó.
Mà nói thật Soái Lãng cũng thấy cách ăn mặc này hợp với mình, ví như có thể tiện đâu ngồi đó, chứ mấy bộ đồ của Thịnh Tiểu San à, gò bó lắm, không phải y, thi thoảng mặc còn được, mặc nhiều quên cả bản thân là ai.
Trình Quải vừa né đòn vừa hỏi: “Xe đâu?”
“Không lái.”
“Mày đừng chơi như thế chứ, mày cất xe tiết kiệm xăng, định đi xe tao à?”
“Tao làm sao đi xe được, mày đâu phải không hiểu cha tao, tao mà lái cái xe đó về, cha tao sẽ hoài nghi nó có lai lịch bất chính.”
“Thì nó vốn là xe ăn cắp mà...”
“Cút con mẹ mày đi, xe đó tao bỏ tiền thật ra mua.”
Soái Lãng lại cước Trình Quải một cái nữa rồi trèo lên xe của hắn, Trình Quải cười không khép miệng lại được, ai ngờ hai ngày không gặp ông chủ Soái phong độ biến thành công nhân nhà quê lên thành phố kiếm ăn thế này.
Đi một lúc Trình Quải chợt nhớ: “Thi thế nào mày?”
“Im, cái thằng không qua nổi cao trung không có tư cách hỏi tao về thi cử.” Soái Lãng hừ một tiếng.
“Nhìn mặt mày phởn thế mà.”
“Tao phởn chẳng liên quan gì tới thi cử, thứ khốn kiếp đó chỉ hành người ta, tao hay dở gì cũng bỏ ra mấy ngày học, thế mà đọc đề thi chẳng phát hiện ra câu nào làm được.”
“Tao biết mà, mấy anh em mình đứa chó nào chả thế, mày mà thi được không còn lẽ trời nữa rồi, với lại thi thứ đó làm gì, đi suốt ngày thì lương chỉ có 3000, bày quán ở khu phong cảnh còn kiếm nhiều hơn...” Trình Quải khinh bỉ.
Soái Lãng không đánh giá, mỗi người có cái nhìn riêng, trong mắt Trình Quải mức lương đó chẳng là cái gì, nhưng mà với thế hệ trước đó lại là công việc đảm bảo cả đời. À nói chính xác hơn thì lương phát tới 10 tháng sau khi vào nhà xác, đó gọi là sống có bát cơm, chết có quan tài.
“Này, sáng nay nhà máy Quang Hoa gọi điện thoại tới, có mấy người trong thôn tới nhà máy nhập hàng, bọn họ nói hơn 2000, thôn dân chê đắt, không nhập nhiều...” Trình Quải báo tin: “Đa phần là đám người được gọi từ thành phố về.”
“Ừ tao cũng nghe rồi.” Soái Lãng hời hợt nói, đám người từng làm trên thành phố đó ít nhiều có chút nhãn quang, nhưng chả sao có chuẩn bị rồi, chút khôn vặt đó sao qua nổi thiên la địa võng do y giăng ra.
Chuyện liên minh đã thành, Ngô Kỳ Cương bị phá kho hàng, số còn lại bị niêm phong, hàng của La Thiếu Cương mua lại với giá rẻ, hàng của thôn dân được thu gom với giá rẻ hơn. Chưa tới một tuần sau, thôn dân chợt phát hiện, thứ này bán tốt quá, giá lên rồi, nhưng hàng không còn. Thế là lại có kẻ hết đau quên đòn vội chạy đi kiếm nguồn hàng, vì hàng của bọn họ được lái xe vùng ngoài mà Lão Bì giới thiệu mua hết rồi.
Một đám người quên bài học quá sớm, chạy tới nhà máy quát tháo mua hàng, ai ngờ giá của nhà máy ngang với giá bán buôn trong khu phong cảnh. Dù có người tham tiền, nhưng trải qua phong ba vừa rồi, ai dám tùy tiện vì vài đồng mà làm trò lén lút nữa.
Vì thế mà hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà thành nguồn cấp hàng duy nhất cả khu này
Lần này thực sự độc quyền rồi, thậm chí tốt hơn trước kia, Trình Quải tính ra doanh thu đang tăng lên từng ngày, bắt đầu mơ ước tương lai: “Vụ này mày kiếm lớn, bảy tám chục vạn hàng tồn giá rẻ, với giá bây giờ thì bán buôn thôi cũng lãi gấp đôi rồi, không nói hai thằng nhóc trong hiệu của mày đúng là báu vật, bán lẻ thôi mỗi ngày kiếm cho mày cả vạn, thế này chỉ cần tháng rưỡi thôi là mày thanh toán hết nợ nần.”
“Tính kỹ quá nhỉ?” Soái Lãng liếc mắt sang, giọng lành lạnh: “Mày lại bắt đầu nhòm ngó tùi tiền của tao rồi à?”
“Đâu có đâu có... Tao là thiên lôi mày sai đâu đánh đó thôi, thằng nào chơi mày đúng là mù mắt chó rồi, tao dám à? Tao mới sợ mày chơi tao, muốn khóc không được.” Trình Quải qua chuyện này mở mắt nhiều rồi, nói tới đó nhớ đến một người: “À, tối qua Lệ Lệ tới tìm tao …”
Không cần hắn nói hết, Soái Lãng đã hiểu rồi, chỉ biết thở dài: “Muốn về thì về đi.”
“Oa, bụng mày không to hơn tao mà rộng lượng thế, mày đồng ý thật à?” Trình Quải không tin lắm.
“Anh em mình với nhau khỏi cần nói chuyện tốt xấu nữa, đứa nào cũng như nhau, cả thôi. La Sách chẳng phải cố tình muốn chơi tao, chẳng qua nó tham lại ngu thôi, không lường được hậu quả. Với lại hai đứa gian phu dâm phụ đó mồm mép lợi hại, bước tiếp theo tao còn muốn trải rộng chuyện làm ăn ra toàn bộ khu phong cảnh xung quanh Trung Châu, hai đứa này dùng được, mày thấy sao?” Soái Lãng trải qua sự việc lần này có cái nhìn mới về tài phú và lòng người, có thể nói trưởng thành hơn một bậc.
“Quá được ấy chứ, Lệ Lệ rất lợi hại đấy, mặt đủ dày, mồm đủ khéo, không ngốc...” Trình Quải cũng nhẹ người, nhìn cách ăn mặc quê mùa của Soái Lãng, lần này có cảm giác phục thật rồi.
Xe rời thành phố, đi qua nhà khách Hoàng Hà, hai người đồng loạt nhìn với cái hậu viện kia, không thấy gì cả, giống như chưa có gì xảy ra, hoặc là chuyện xảy ra đã bị vùi lấp, bao gồm chân tướng.
“Ngô Kỷ Cương vì tàng trữ chất nổ trái phép giam giữ bảy ngày, phạt ba vạn, cửa hiệu của hắn tới giờ vẫn đóng cửa …” Trình Quải đột nhiên nói một câu.
“Kệ đi, kẻ này không đáng ngại, đừng gây thêm rắc rối không cần thiết.” Soái Lãng hiểu ý hắn, vừa bị giam giữ vừa bị phạt, chứng minh tên đó không hề có bối cảnh chính quyền, sự kiện trước đó hoàn toàn dùng tiền thúc đẩy mà thôi, kẻ địch như thế không đáng sợ.