Q2 - Chương: 086 Khó phân thiện ác, luận chi chính tà. (1)
Soái Thế Tài đỗ xe trong sân cục công an thành phố, lúc xuống xe nhìn đống đồ ăn vặt chất sau xe, mặt còn cười, thằng nhóc đó còn biết nghĩ tới em nó, xem ra trong lòng không khúc mắc gì với đứa em cùng cha khác mẹ này, ông bớt đi một tâm sự.
Còn chuyện nó với mẹ kế không thể tự nhiên thì chịu thôi, vấn đề đó quá phức tạp.
Tầng ba, phòng hình sự, gõ cửa văn phòng xử trưởng Lý, vừa vào một cái, đối phương hồ hởi đứng dậy đi ra bắt tay Soái Thế Tài: “ Chà chà, mời được chuyên gia tới rồi, mười một giờ hơn, ăn cơm trước rồi chúng ta họp... Lão Soái, lần này không được giấu nghề đâu.”
Soái Thế Tài tay xách cặp tài liệu, chỉ nghĩ đưa tới chút tài liệu vụ án tương quan thôi: “Xử trưởng Lý, tôi tham gia họp với các anh à?”
“Phải tham gia chứ, cảnh sát đường sắt các anh cao giá, có phải là xem thường chúng tôi không?” Xử trưởng Lý nói đùa, khoác vai Soái Thế Tài xuống lầu.
Soái Thế Tài chưa hiểu gì: “Rốt cuộc là sao, anh có nói tôi tham gia họp gì đâu.”
“Vốn là không, có điều xử trưởng Hứa ở trên sở tỉnh nghe nói anh tới nên muốn mời anh tham gia, vụ án này rất đặc thù, người mới không hiểu mấy thủ đoạn giang hồ, có đồng chí lâu năm chỉ báo, nói không chừng bớt được nhiều việc.”
Xử trưởng Lý hết sức khách khí, đồng chí này bất kể cảnh hàm hay chức vụ đều không cao, nhưng chỉ cần là người hệ thống công an thành phố, không ai dám xem nhẹ. Ngược lại chính vì tuổi tác cùng vị trí không cao không thấp của Lão Soái, chẳng ai sợ ông ta thành đối thủ cạnh tranh, thế nên không ai có vướng mắc gì, ngược lại còn rất tôn trọng.
“Vụ án gì thế?” Soái Thế Tài quen chuyện khách khí này rồi, vụ án ông hứng thú không nhiều, đôi khi tham dự lại chẳng phát biểu.
“Anh nghe nói tới Anh Diệu Thiên rồi chứ? Nhìn một cái là tôi biết anh biết mà, tìm đúng người rồi, vụ này anh là chuyên gia.”
“Tôi cũng có nghiên cứu cuốn sách này, nó có bảy tám phiên bản, đều là tàn quyển không trọn vẹn... Có điều trong đó không phải nói về thuật lừa đảo.”
“Vậy sao có lời đồn, có cuốn sách đó dương danh thiên hạ, vậy là đồn thổi bậy bạ rồi.”
“Cũng không hẳn, thuật lừa đảo đi tới mức cao nhất chú trọng lừa không cần thuật, Anh Diệu Thiên nói tới cách nhìn nhân tâm, nói cách khác là con đường đi thấu vào tâm thái người ta, chỉ cần hiểu được làm lừa đảo rất dễ dàng.”
“Ha ha ha, tôi đã nói mà, hôm qua có đám cảnh sát tới tham gia vụ án, hỏi Anh Diệu Thiên là gì, không ai biết, đưa cho tự liệu xem thì lại nghi ngờ thứ này chỉ là truyền thuyết, thế còn làm ăn được gì nữa, anh phải tới cho họ một bài học.”
Xử trưởng Lý mừng lắm, hai người sóng vai xuống lầu, mời cơm ngay trong nhà ăn cục, nghe nói Soái Thế Tài tới, một đám cảnh sát trẻ ùa tới chào hỏi, Lão Soái là thần tượng của bọn họ.
Bị đám cảnh sát trẻ đó bao vây làm bữa cơm kéo dài tới một tiếng, ăn xong khỏi nghỉ ngơi, vào ngay công việc.
Phòng hội nghị đa công năng cục công an thành phố, xung quanh là trang thiết bị hiện đại hóa, rất nhiều khuôn mặt trẻ trung, khát vọng, sức sống, ngước mắt lên bục nói chuyện.
“Trong những bang hội cận đại ở Trung Quốc, phái Giang Tướng ở phương nam, Nhất Quán Đạo ở phương bắc đều có lý luận riêng về thuật lừa đảo, có thể nói là đại biểu của nghề này, trong đó phái Giang Tướng có tổ chức nghiêm ngặt, hành xử quy luật hơn …”
Soái Thế Tài giảng giải cho một đám đồng nghiệp ngay kiến thức cơ bản nhất về giới giang hồ lừa đảo cũng không biết, đây là đoạn lịch sử gần như đã tiêu vong trong cuộc sống hiện đại, gần như thành truyền thuyết như các tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có số ít nghiên cứu chuyên sâu mới hiểu nó thực sự tồn tại.
“Theo như trong truyền thuyết tổ sư gia của phái Giang Tướng chính là Lưu Bá Ôn, Phương Chiếu Ung một trong Hồng Môn Ngũ Tổ cũng được phái Giang Tướng tôn thờ làm khai sơn tổ sư.”
“Trong Hồng Môn gọi hảo hán lục lâm là Tướng - Tướng quân, mà chữ tướng trong Giang Tướng là tể tướng, ý tứ là tể tướng giới giang hồ, hàm ý phân rõ giới hạn văn võ.”
“Thủ lĩnh của phái Giang Tướng là đại học sĩ, dưới có các cấp bậc trạng nguyên, thám hoa, bảng nhãn, hàn lâm, tiến sĩ. Phàm là người được sư môn chân truyền được gọi là thầy cha, do đệ tử các nơi tiến cử lên, xưng hô này có ý một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
“Kết cấu tổ chức của họ theo kiểu kim tự tháp giống đa cấp hiện nay, cấp bậc nghiêm ngặt, giữa cấp trên và dưới liên hệ đơn tuyến, như vậy có lợi cho việc giữ tính bí ẩn của tổ chức, tránh bị chính phủ đả kích. Ở phương diện này, bọn họ làm rất thành công, mấy chục năm đầu thế kỷ trước, phái Giang Tướng tồn tại như thần minh, thậm chí sau Giải Phóng rất lâu, hai bờ Trường Giang vẫn có nhiều đồ tử đồ tôn của họ hoạt động,”
Đúng như xử trưởng Lý dự liệu, người có mặt như nghe thiên thư, người tràn đầy hứng thú, ai không hiểu lịch sử thì ngán ngẩm nhìn Soái Thế Tài, không hiểu ông ta nghe bí mật giang hồ này từ đâu.
Soái Thế tài tiếp tục: “Cuối thời Thanh, đầu Dân Quốc, chính là thời cực thịnh của phái Giang Tướng, thuật lừa đảo vô cùng hoàn bị trải khắp các nghề. Có quy củ của họ mà mọi người nên biết, một không tiết lộ thuật lừa đảo, hai chỉ lừa tiền không lừa sắc, ba không được phép ‘tố qua hỏa thủy’, ý là không được làm chết khách hàng. Nếu không sẽ bại lộ bản chất lừa gạt của phái Giang Tướng, khiến người trong nghề không thể dùng lừa đảo kiếm sống... Chính vì thế mà phái Giang Tướng mới cực thịnh và duy trì trăm năm.”
“Tôi thu thập được không ít bí thuật dân gian, đại da số bắt nguồn từ phái Giang Tướng, như lấy nước bằng giỏ trúc, lấy đồ trong dầu, trứng gà hình vuông, chữ trong bia đá, triệu tập thiên nga, hoa nở tích tắc, biến mất trong khói... Hơn 40 loại, nếu với ai không biết, dù là ngày hôm nay, vẫn có tính mê hoặc rất cao.”
“Tôi từng chứng kiến có người làm phép ở quê Tín Dương, có người gọi hồn trong sân, người làm phép niệm thần trú, bước chân theo trận pháp, không lâu sau bốn phía bốc lên sương mù, người biến mất.... Thực ra cách làm không khó, dùng mang tiêu nghiền cực mịn, khi bước theo trận pháp thì rải trên sương, lát sau nó bốc hơi. Ngoài ra dùng phân sói và xương lương trộn theo tỉ lệ nhất định, tay cầm bút, người quay tròn trông như cột khói, ai cũng nghĩ là người đã biến mất...”