Q2 - Chương: 087 Khó phân thiện ác, luận chi chính tà. (2)
Thi thoảng bài phát biểu của Soái Thế Tài bị những tiếng ồ lên phía dưới cắt ngang, đám cảnh sát trẻ nhao nhao hỏi, hứng thú với thuật lừa đảo dân gian còn lớn hơn là vụ án.
Ở đây không ít người có kiến thức, vừa nghe Soái Thế Tài liệt kê các thuật lừa đảo, bọn họ từ góc độ hóa học, vật lý hoặc khoa học xác nhận lời ông nói là đúng, đều là những kiến thức mình biết cả, không ngờ dùng vào trong thực tế lại hay ho như thế... Không khí hết sức náo nhiệt, đều muốn học một hai trò, sau này mang đi dọa người khác.
Trong không khí náo nhiệt, có một người chẳng hứng thú gì, đó là đốc cảnh tới từ tỉnh, từ đầu tới giờ ngồi nhe rất chăm chú, trực tiếp hỏi: “Thầy Soái, vậy Anh Diệu Thiên trong truyền thuyết thì sao?”
“Đã nói nó là truyền thuyết, vậy tức là chưa ai từng thấy bản thật của nó, bí thuật của phái Giang Tướng đa phần truyền miệng, đệ tử thông thường không có duyên phận với nó.” Soái Thế Tài đáp.
“Vậy cuốn này là giả?” Viên cảnh giơ cuốn sách quảng cáo buổi đấu giá lên, trên đó có hình ảnh cuốn Anh Diệu Thiên.
Soái Thế Tài lắc đầu: “Quy củ của phái Giang Tướng là, trong không truyền cho người thân, ngoài không truyền cho bạn bè... Nói cách khác người kế thừa y bát phải không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với thầy cha. Mới đầu tôi không hiểu vì sao lại có quy củ này, nhưng về sau nghĩ ra, chắc là người khai tông lập phái suy nghĩ cho con cháu, không muốn con cháu đời đời nối nhau làm kẻ lừa đảo, càng tăng thêm tính thần bí... Giờ bỗng nhiên xuất hiện, tôi thực sự không xác định được.”
“Vậy về nội dung thì sao? Trong tài liệu anh cung cấp có tàn quyền của Anh Diệu Thiên.” Xử trưởng Lý giơ tài liệu lên hỏi.
“Nội dung này tôi cho rằng tính chân thật là rất cao, cái này do một đồng chí ở viện bào tàng tỉnh qua đời để lại, ông ta vào thời Cách Mạng Văn Hóa bị cho vào nhà lao cải tạo, vô tình tiếp xúc với người phái Giang Tướng, ông ta vốn là người nghiên cứu khoa học xã hội, cho nên dụng tâm ghi nhớ...” Soái Thế Tài giải thích.
“Thầy Soái.” Lại có người giơ bút muốn phát biểu, thuộc phòng hình sự thành phố: “ Nếu nội dung này là thật, vậy khác quá xa trong truyền thuyết, mọi người xem, cái gì mà nhà nghèo không rời giày rách, cái gì mà mới phát tài thích khoe vàng bạc, rồi chồng vụng về mới không ngoại tình, rồi người nghèo lâu không chí lớn... Toàn là thứ vớ vẩn thôi.”
Nghe giống như mấy câu vè của trẻ con hay hát vậy, đúng là chẳng có tí cảm giác tuyệt học bí truyền gì cả, không ít người bật cười, xử trưởng Lý lắc đầu thở dài, thời buổi này có lẽ chẳng mấy ai hiểu thấu ảo diệu trong đó nữa, nói gì tới phân thật giả.
“Cậu sai rồi, điều cậu đọc chính là chân lý của kẻ lừa đảo.” Soái Thế tài phản bác, tiếng cười liền lắng xuống ngay, chỉ nghe Lão Soái khẳng định mười phần nói.
“Tôi chỉ có thể giải thích với cậu như thế này, kẻ lừa đảo phải nắm được phương pháp từ bề ngoài phân tích nội tâm, phát tài thích khoe vàng bạc, câu này giống như trào lưu khoe của bây giờ, dù cách mấy trăm năm đạo lý này vẫn không đổi, tựa như câu giàu ba đời mới thành quý tộc vậy, bất kể là quan nhị đại hay phú nhị đại đều có thói xấu này...”
“Tôi phải nghiền ngấm rất nhiều năm mới ra thâm ý trong đó, tôi cho rằng thời sáng lập phái Giang Tướng, sức sản xuất xã hội thấp, trình độ văn hóa không cao, viết được bài vè dễ nhớ từng câu từng chữ chỉ thẳng vào nhân tính như vậy là đáng nể lắm rồi.”
“Mọi người chớ quên phái Giang Tướng là vua lừa đảo, lấy toán mệnh làm thủ đoạn mưu sinh, cho nên bản chất của Anh Diệu Thiên chính là dạy người ta nhìn người đoán ý, tùy cơ ra tay, từ góc độ này mà nói, tôi thấy tính đáng tin của nó rất cao.”
Một số người thấu cảm gật đầu, khác biệt thời đại tạo thành chênh lệch cảm quan là rất bình thường, dùng ánh mắt người hiện đại khó tiếp nhận những thứ tới từ truyền thống, huống hồ là thứ mang hàm ý thâm sâu như Anh Diệu Thiên.
“Phải rồi Lão Soái.” Xử trưởng Lý giơ tư liệu lên hỏi: “Anh không phải là người của phái Giang Tướng chứ, tôi thấy anh không chỉ hiểu còn rất đồng tình với họ nữa.”
Lại một tràng cười vang lên khắp phòng hội nghị, Soái Thế Tài cũng bật cười chỉ coi đây là câu nói đùa giải thích: “Cũng không thể nói là đồng tình, từ khi tôi tiếp xúc với thuật lừa đảo tới nay, càng hiểu sâu hơn về câu trộm có đạo... Trước tiên tôi nói ra, chúng ta tạm thời không đánh giá nó ở góc độ pháp luật.”
“Trong văn hóa dân gian của Trung Quốc, ví như chuyện A Phàm Đề, hay như Nửa Đêm Gà Gáy, hoặc rất nhiều câu chuyện dân gian khác, kẻ lừa đảo thường thường được thừa nhận là phe đối đấu với quan lại, nhà giàu và giành được phần thắng, bởi thế xã hội chúng ta có tính bao dung nhất định với văn hóa lừa đảo.”
“Thật và giả, chữ tín và dối trá, từ xưa là phạm trù trọng yếu trong triết học Trung Quốc, vừa là một loại hành vi chủ thể xã hội, cũng là một loại hiện tượng văn hóa, nó và văn hóa Nho gia cùng nguồn cội, cộng sinh trưởng thành.”
“Sự phát triển của phái Giang Tướng là minh chứng thực tế, tuy họ kiếm sống từ việc lừa đảo, nhưng có tổ chức kỷ luật, có tư tưởng, chính nhờ không có hành vi đại ác họ mới có thể tồn tại lâu dài... Không như đám lừa đảo bây giờ, căn bản không biết giới hạn, không có liêm sỉ, còn phái Giang Tướng sinh ra ở điều kiện lịch sử đặc biệt, họ vốn là quần chúng không thể không lấy lừa gạt để kiếm sống, đáng để chúng ta đồng tình.”
Giới hạn, đó cũng là giới hạn của người làm nghề cảnh sát, hiện trường có hơn 20 người không ai tiếp lời này, lòng người vốn phức tạp, bọn họ không tiếp nhận "lừa đảo" có "tính hợp lý" trong lời Soái Thế Tài, dù nói là tạm bỏ luật pháp ra thì việc đồng tình với "lừa đảo" là khó tiếp nhận.
Ghế sau của phòng hội nghị có hai người, một là Tục Binh, hai là chủ nhiệm Phạm, Tục Binh nghe tới đây ghé tai chủ nhiệm Phạm: “Bảo sao Soái Lãng lại như thế, té ra là do cha mình dạy hư...”
Phòng hội nghị rì rầm như tiếng ong vỗ cánh, nghe rất khó chịu, xử trưởng Lý phải đứng dậy hắng giọng phá vở không khí ngại ngùng này: “Ai có dị nghị gì không?”