← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 088 Khó phân thiện ác, luận chi chính tà. (3)

Đốc cảnh chừng 30 trên sở tình cử xuống liếc mắt qua cảnh huy trên vai Soái Thế Tài, thoáng qua chút xem thường: “ Thầy Soái đã nói là phải Giang Tướng rất thần bí, vậy làm sao thầy biết, khi ăn cơm tôi còn nghe thầy nói tới một vị thầy cha cuối cùng của phái Giang Tướng, cũng là tên đầu mục của bang phái XHĐ, họ Cố, tên Cố Học Dư đúng không? Đó là truyền thuyết à?.... Còn theo tình huống cúng tôi nắm được người này họ Ngô, là di cô thời Cách Mạng Văn Hóa... Sự kiện này rất quan trọng với chúng tôi, thầy chắc không?”

Hắn là Thẩm Tử Ngang của trung tâm chống lừa đảo tỉnh, có tham gia vụ án lừa đảo thẻ ngân hàng, chủ nhiệm Phạm không ưa người này, bực bội nhỏ giọng nói với Tục Binh: “ Tự nhiên tôi tin Anh Diệu Thiên rồi, trong đó có câu kẻ mới đắc chí nghĩ mình tuyệt vời, chính là nói tới Thẩm cảnh đốc đấy, nghe giọng điệu ghê gớm chưa. Tí tuổi đầu mà ăn nói với Lão Soái như thế.”

“Ừ, Lão Soái cấp bậc kém xa người ta mà.” Mắt Tục Binh rất chuẩn nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, thời buổi này người ta đánh giá người khác qua xe cộ, qua cách ăn mặc qua cấp bậc địa vị, mấy thứ như kính trên nhường dưới, tôn sư trọng đạo đều thành thứ yếu hết.

Có điều cách ăn nói của Thẩm Tử Ngang cũng hơi quá đà, rõ ràng chế giễu những lời Soái Thế Tài nói nãy giờ, còn nhấn mạnh rằng thầy cha của phái Giang Tướng là đầu mục băng nhóm xã hội đen càng rõ là muốn Soái Thế Tài bẽ mặt, tựa hồ không thích hành vi đồng tình với tội phạm của ông ta.

Không ít người ngồi đây biến sắc, dù sao người ta được mời tới để giới thiệu tình hình tương quan vụ án, chất vấn người đơn vị anh em như thế là thái quá.

Huống hồ Lão Soái là tiền bối, vừa tuổi nghề vừa có thành tích.

Thấy bầu không khí hội trường không ổn, Xử trưởng Lý dù sao là người mời Soái Thế Tài tới đây, muốn đứng ra giảng hòa, không ngờ Soái Thế Tài chỉ cười: “ Cố hay Ngô, Trương hay Lý cũng thế thôi, nếu cậu chỉ vẻn vẹn biết họ người ta, vậy không có cơ hội bắt người ta đâu, đó chỉ là một trong vài thậm chí mười mấy hóa thân của người ta, tên tuổi gì vốn là thứ chưa bao giờ quan trọng trong giới lừa đảo... Còn chuyện cậu hỏi tôi vì sao biết, vốn tôi không muốn trả lời, nhưng cậu đã có hứng thú như thế, tôi cho cậu biết...”

Nói tới đó giọng trở nên nghiêm túc, nghiêm túc tới bi thương.

“Phái Giang Tướng kể từ sau thời Giải Phong cơ bản đã mất đi đất đai sinh tồn, môn đồ ở các vùng cây đổ người tan, đường ai nấy đi, chỉ còn rải rác ở thôn quê, vị tông sư cuối cùng họ Cố, tên Học Dư, đó là tên thật của ông ta, về sau mai danh ẩn tính, sống ở ngoại ô Ma Thành Hồ Bắc, ông ta giải tán toàn bộ tài phú, làm một người buôn trà, cho tới năm 1966....”

“Đó là năm Tháng Tám Đỏ hừng hực, khắp nơi bắt đầu phá bốn cũ, toàn quốc loạn lạc, người Trung Quốc sống qua bất ổn nên phàm trong nhà có chút tích góp đều giấu đi, phòng bị lúc rối ren. Nhưng trong mắt những tiểu tướng Cách Mạng (Hồng Vệ Binh), coi vàng là tượng trưng của nhà tư bản hoặc địa chủ hay bất kỳ phe phản động nào, nhiều người bị xét nhà tìm ra trang sức vàng bạc bị đánh chết.”

“Cố Học Dư không thoát, ông ta vốn cất giữ ít tiền bạc cho con trai, bị Hồng Vệ Binh xét nhà tra ra, con trai và con dâu ông ta bị đánh chết tại chỗ, đào hố chôn tại đó. Cố Học Dư bị đưa vào tù phán chung thân, sau sáu năm treo cổ tử tử...”

Những lời này khiến đám đồng nghiệp chấn kinh tới im phăng phắc, chuyện này có độ đáng tin cao, vì đó là giai đoạn đen tối của đất nước, tới nay ít người dám nhắc tới, bảo sao Soái Thế Tài lại có thái độ đồng tình với những người này.

Có điều, đề tài này tiện nói sao, chuyện xấu nên che đậy chứ, nói thẳng như Lão Soái không ổn cho lắm, nhất thời mấy vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên ngăn cản không.

Bốn chữ Cách Mạng Văn Hóa tới tận ngày nay vẫn quá nhạy cảm, vì những câu chuyện thời đó đẫm máu và nước mắt.

Đôi khi không phải có ý che giấu gì, người trong cuộc cũng không muốn nhìn lại.

“.... Nơi Cố Học Dư thực hiện hình phạt là nông trường cải tạo cách Tín Dường 30 km, vị giám đốc viện bảo tàng kia cũng ở đó, hai người vì cùng cảnh ngộ lại cùng kiến thức uyên thâm mà thành tri kỷ, cho nên mới có bí mật của phái Giang Tướng và tàn quyển của Anh Diệu Thiên truyền ra ngoài.”

“Vị giám đốc viện bảo tàng kia cầm cự được tới khi bình xét lại, sau đó lấy phái Giang Tướng làm đề tài nghiên cứu Xã hội học. Có điều nghiên cứu của ông ta bị coi là bàng môn tà đạo, không được xuất bản.”

“20 năm trước tôi nghiên cứu thuật lừa đảo chú ý tới phái Giang Tướng, sau khi tìm kiếm rất nhiều hồ sơ, tôi tìm được tới ông già đó, trong ấn tượng của ông ta, Cố Học Dư là một học giả nho nhã, có phong phạm cổ nhân, trong tù ngục rất chiếu cố cho đám người bệnh tật, vì thế không ngại đắc tội với quản ngục.”

“Tôi thấy lạ là, một người nhìn thấu thói đời như Cố Học Dư, một vị tông sư bác học, vì sao lại treo cổ tự tận? Hơn nữa những 6 năm sau mới treo cổ? Khi hỏi tới, vị giám đốc viện bảo tàng nói, treo cổ cái gì, họ ở trong nhà cỏ, đắp tường đất, lấy đâu ra xà mà treo? Còn về phần vì sao mà chết à, thời đó đều sống nay chết mai, chết rồi ngay cả gia quyến cũng không thông báo thì ai mà để ý....”

Ánh mắt mọi người chuyển sang phức tạp và suy ngẫm.

“Cái thời kỳ càn khôn đảo lộn, sông suối chảy ngược không biết làm mất đi bao nhiêu kỳ trân dị bảo trong dân gian, lượng lớn quốc bảo Trung Quốc chảy ra nước ngoài, nguồn cơn là từ đó.”

“Quan trọng hơn nữa là tạo thành vô số thảm kịch nhân gian, khi tôi tra hồ sơ, vô ý tra được một bản lưu trữ tổng kết của cục công an về thành quả tra xét các nơi của Hồng Vệ Binh, vàng bạc, USD, đồ cổ cuối cùng không rõ tung tích, cho dù là những tiền bối mặc đồng phục như chúng ta cũng đóng vai trò không vẻ vang gì trong cuộc vận động đó. Đúng và sai, thật và giả, thiện và ác, không dễ phân biệt vậy đâu...”

Soái Thế Tài gấp cuốn sổ tay lại, thu dọn đồ đạc, chẳng để ý tới người khác, kết thúc buổi giới thiệu không mong muốn này.

………….. …..

………… ……..

Hồi Lão Thường viết bộ này, độc giả cứ nơm nớp lo lão bị cảnh sát bế đi, hoặc là lo truyện bị ép dừng giữa chừng, vì nó đụng tới CMVH rất nhạy cảm, nhưng thể loại Hiện Thực được ưu ái, cho phép tác giả khai thác nhiều đề tài gai góc.