← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 089 Bạn từ xa tới, như gặp lần đầu (1)

Cùng lúc với cuộc họp có quy cách bảo mật khá cao của cục công an này cũng có một cuộc họp khác gần như diễn ra cùng lúc, địa điểm là đồn công an khu phong cảnh Hoàng Hà. Quy cách cũng không phải nhỏ, có chi cục, có một trong bố phó cục trưởng cục công an thành phố, ban đốc sát, ban chính trị, ban tuyên truyền.

Vì ban tuyên truyền muốn quay phim toàn bộ quá trình, các phòng ban đều phái ra cảnh sát trông không có lỗi với người xem, vì thế ngay cả Phương Hủy Đình vốn không liên quan gì cũng bị phái vào đội ngũ cho có.

Ngày 7 tháng 9 ở khu phong cảnh xảy ra một sự kiện ẩu đả ảnh hưởng không nhỏ, dù sao đây là khu phong cảnh cấp AAA, hình ảnh như cuộc bạo động đó tung lên mạng làm cục công an thành phố rất đau đầu, sở công an tỉnh yêu cầu làm rõ sự thật, công khai với người dân.

Thế là áp lực cứ từ trên dồn xuống, không xử lý không được, có điều hôm nay có cơ quan tương quan xuất hiện, có quay phim chụp ảnh thì chắc là có kết quả rồi.

Chuyện không phức tạp, đồn trưởng Bạch báo cáo tình hình, tất cả do tranh giành làm ăn, cửa hiệu kiếm người đánh tiểu thương chặn khách, tiểu thương tụ tập thôn dân báo thù, liên lụy tới các hộ kinh doanh khác... Sấm to nhưng mưa nhỏ, thời buổi này đừng nói thôn thân đập phá cửa hiệu, họ đập xe cảnh sát, bao vây cơ quan chính phủ có lạ gì đâu.

Tài ăn nói của đồn trưởng Bạch không tệ, báo cáo quy củ, thời gian, địa điểm, nguyên do cùng quá trình rõ ràng, hơn nữa còn có hình ảnh camera hiện trường.

Theo lời khai và chứng cứ thu thập được, hộ kinh doanh Ngô Kỷ Cương do tàng trữ trái phép chất gây nổ, thuê người gây chuyện phải xử phạt nặng, người tham dự ẩu đả thôn Ngũ Long xử phạt giam giữ trị an 7 - 15 ngày.

Đọc một loạt tên người dài dằng dặc xong, báo cáo kết thúc, ghi hình dừng lại. Phó cục trưởng mới nói tình huống thực tế, khu phong cảnh là nơi mẫn cảm, khó trị an, đồn trưởng Bạch công tác tám năm, thành tích ai cũng thấy, đặc biệt xử lý quan hệ dân cảnh tốt... Tốt tức là thôn dân không gây chuyện nữa, thế là bên trên ngầm thừa nhận kết quả rồi.

Sau đó là tiệc chiêu đãi tổ điều tra, ai nấy đều hài lòng, ăn xong đồn trưởng Bạch còn mời tổ điều tra chọn ngày không bằng gặp ngày, du lãm khu phong cảnh một phen, xem hoàn cảnh trị an hiện nay.

Phân cục trưởng, đồn trưởng Bạch tháp tùng đoàn người xuất hành, Phương Hủy Đình phải khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận đồn trưởng Bạch: “Đồn trưởng Bạch có nhớ tôi không?”

“À...” Đồn trưởng Bạch ngạc nhiên, tổ điều tra có hai nữ cảnh sát, một là bà già làm công tác tư tưởng ban chính trị, một là cô gái rất ưa nhìn này, song không nhận ra.

Phương Hủy Đình nhắc: “Lần trước tôi cùng người bên hình sự tới đây nhận người.”

“Đúng, đúng là có chuyện ấy, khi đó trời tối, tôi không nhìn rõ lắm.” Đồn trưởng Bạch thực ra chỉ nhớ hôm đó tới đưa Soái Lãng đi có một nữ cảnh sát mà thôi, hàm hồ cho qua: “Thật vừa vặn, lần này nhân cơ hội dạo chơi, giờ là hai giờ chiều, nếu đi xe điện tới khi trời tối có thể đi hết một vòng khu phong cảnh.”

“Cám ơn đồn trưởng Bạch, tôi muốn hỏi một người, không biết anh ấy còn ở khu phong cảnh không?”

“Ai?... À, cô nói Soái Lãng phải không?”

“Đúng là anh ấy.” Phương Hủy Đình làm ra vẻ thật tự nhiên.

Đồn trưởng Bạch nhìn ra thoáng ngần ngừ trong giọng Phương Hủy Đình, lờ mờ đoán được chút gì đó, nhưng mà nói tới tên kia là ông ta hận ngứa răng. Từ lúc gây ra chuyện là y biến mất tăm, lần đầu xảy ra chuyện ông khuyên thằng nhãi đó rút lui đi, y đồng ý rồi. Ai mờ ngờ lại gây ra chuyện lớn hơn, y chỉ lấy lùi làm tiến, ném mình vào vũng xoáy suýt chết.

Có điều chỉ là suy đoán không có chứng cứ, đồn trưởng Bạch chẳng thể làm gì: “ Chắc là còn, cậu ta có hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà ở khu phong cảnh Ngũ Long, sau khi xử ra chuyện này thì tôi không thấy cậu ấy đâu.”

“Vậy là anh ấy cũng bị liên lụy sao?” Phương Hủy Đình xem video, nhiều cửa hiệu bị đập phá.

“Ừ, hẳn là thế...” Đồn trưởng Bạch không muốn nói tới tên chết tiệt đó, kiếm cớ đi chiêu đãi lãnh đạo.

Phương Hủy Đình không hiểu sao từ thái độ né tránh của đồn trưởng Bạch lại khiến mình có cảm giác bất an, khó nói rõ từ đâu ra, giống như kiểu tâm trạng bạn bè thân thiết bên cạnh gặp chuyện mà mình không giúp gì được.

Chốc lát sau, cô gái rất có chủ kiến này tự quyết định, rời khỏi nhóm, gọi xe điện, một mình tới khu phong cảnh Ngũ Long.

Nếu không tới tận nơi có lẽ cảm giác của người ta về hai chữ đông đúc ở nơi này cũng bình thường thôi, dù gì cũng sinh ra lớn lên ở thành phố lớn mà. Nhưng Phương Hủy Đình nhìn từng nhóm từng nhóm du khách xuống xe, nhìn đoàn người đi theo hướng dẫn viên, từ bãi đỗ xe đông nghìn nghịt, con người luồn lách qua lại, từ đoàn người kéo dài cả km, khiến cô thấy rùng mình, chưa bao giờ ngờ nhìn thấy người mà cũng khiến người ta sợ như vậy.

Nhiều người quá, người ta cứ bảo Trung Quốc nhiều người, nhưng mà thế này thì cũng nhiều quá rồi.

Xuống xe một cái, Phương Hủy Đình hối hận ngay, mặc cảnh phục chỉnh chu trong đoàn người ăn mặc hết sức thoải mái kia chẳng tự nhiên chúng nào, như mình là thứ dị loại, bị người ta liên tục ném cho những ánh mắt ngạc nhiên.

Đã lỡ rồi đành chấp nhận thôi, Phương Hủy Đình bị dòng người từ bãi đỗ xe cuốn ra quảng trường nhỏ, đám đông như cơn sóng đó khiến cô mất cả phương hướng, đôi lúc còn phải đi xuôi theo bọn họ. Đang quan sát xung quanh thì thấy ở hướng 13 giờ có tấm biển Mỹ nghệ Hoàng Hà, nhưng đã đóng cửa. Rồi hướng 9 giờ cũng có một cửa hiệu tương tự, chắc là đây rồi... Đi được vài bước, tới gần mục tiêu cô đâm chần chừ, dừng lại nhìn xa xa quan sát.

Phương Hủy Đình không hiểu hành vi của mình, hai người tương giao rất hời hợt, nhưng không hiểu sao lại khiến cô nhớ mãi, cữ như có ma lực vậy, càng xa cách cảm giác nhớ nhung càng mạnh... Có phải là do khoảng cách sinh ra vẻ đẹp không?

Họ gặp nhau là chẳng có lời nào tử tế, vậy mà xa cách lại thế này, lắm lúc cô giận bản thân, Phương Hủy Đình, người ta chẳng nhiệt tình, mày sốt sắng làm cái gì?